Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Đêm nay ... nhớ em




Đã không còn những đêm trăng lạnh giá
Có em ngồi cùng tìm ánh sao
Mặc gió rít làm run cành liễu
Ta vẫn ngồi sưởi ấm tình cho nhau.

Cuộc đời đâu dành cho ta năm tháng
Hạnh phúc bên nhau trọn kiếp đâu
Khi tơ hồng đứt đoạn, khi lòng người đổi thay
Trong mùa đông, anh sống không tháng ngày.

Đã không còn những chiều thu vàng lá
Ta dìu nhau dưới ánh hoàng hôn
Em đố anh tìm được màu lá
Hình trái tim, hình tình yêu của em …
Anh vội vàng lục tìm theo cơn gió
Bới cho ra chiếc lá hình tình yêu
Nở nụ cười, em yêu khẽ bảo :
Ngốc ạ, chiếc lá đó là anh.

Xuân, hạ, thu, đông, lá cũng rời cành
Bởi thời gian, bởi những làn gió lạnh
Hay bởi chính cây không còn tha thiết
Với chiếc lá tình yêu chẳng phai màu.


Đã không còn chiều hoàng hôn nắng đỏ
Bên Hồ Tây, ta cùng chờ đêm xuống,
Nắm tay nhau, em anh sát vai kề
Dắt nhau đến một khung trời mơ mộng.
Và hôm nay, dù đã xa ngày ấy
Nhưng vẫn đây sóng Hồ Tây năm ấy
Vẫn còn đó chiều hoàng hôn nắng đỏ
Đợi em về xây lại cuộc đời anh.

Vô đề


Tặng Huyền 

Đường khuya giờ vắng bóng em tôi
Bởi giờ đây một người thực đã sống
Đó là em, hôm nay đã đổi khác
Không như xưa lăn lộn những đêm trường.

Em vào đời nhẹ như làn gió thổi,
Đêm vũ trường lắc theo nhịp thời gian
Uốn éo tấm thân ngà dáng ngọc,
Em quên đi còn có một cuộc đời.

Tôi thương em , được như lòng thương hại?
Muốn kéo em ra khỏi vũng bùn đen,
Tái tê lòng khi nhìn em gào thét
Trong cuồng điên thác loạn vô bến bờ.

Ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi
Đời em sẽ khác, sẽ sáng hơn,
Vì giờ đây em đã là chính em
Là một người, là mầm nhú ngày xuân.

Đông


KHX


Lang thang hoài trên phố mùa đông
Nghe gió lạnh tràn về khắp chốn
Có gì đâu mùa đông thì phải lạnh
Như tình yêu đến lúc phải lìa tan.

Lại một mình , lại tàn điếu thuốc
Lại cô đơn , lại cạn chén sầu
Có gì đâu đêm nay mình xa cách
Em bảo anh biết tâm sự cùng ai ?

Ngồi giữa đêm cho dù trời quá lạnh
Ánh trăng buồn như hiểu nỗi lòng anh
Mà cơn gió , ôi chao cơn gió
Chẳng thấy lạnh , cứ bay mãi lên cao .

Lại lang thang đêm nay , mặc kệ gió
Mặc sự đời , mặc cả ánh trăng đêm
Trăng 15, tròn thật đấy nhưng buồn
Trăng ơi trăng ! trăng có thấu lòng tôi. 

Trăng đẹp, trăng kiêu sa, trăng đầy đặn,
Nhưng xa quá trăng ơi! Làm sao với được ?
Đành ngậm ngùi tiễn bước trăng khuất bóng
Cùng áng mây, bỏ mặc tôi với tôi.

Tôi yêu trăng, muôn đời không thay đổi,
Ánh trăng buồn nhưng đã hút hồn tôi
Mỗi lần trăng chiếu tỏa nơi trần thế
Là mỗi lần tôi say đắm hồn em …

Anh đã quên


Xuân Kiên


Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Vì anh yêu mà chẳng hiểu tình yêu
Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Tình yêu em giờ đã chết mất rồi.

Thôi đáng lẽ ta đừng nhắc đến nữa
Thủa xa xưa , cái thủa của dại khờ
Thủa xa xưa , không có sẽ vẫn hơn
Nhắc tên em , mùa đông thêm giá lạnh.

Mà tại sao ta vẫn nhắc tên em
Cho tuyết rơi , cho mùa đông tàn tạ
Cho băng đóng trắng lạnh trên lối về
Mà sao ta vẫn nhắc tên em ?

Thơ KHX


Không thể 
Không thể cưỡng lại giấy phút yếu lòng,
Nhớ về em , cho dù ta đã cố…
Xóa hình em trong tâm trí ta…
Từng ánh mắt, nụ cười khêu gợi.

Vẫn còn đó những ngày tháng ngắn ngủi
Ta bên em cùng sống bao tháng ngày…
Nhưng hôm nay khi duyên trời run rủi
Cho đôi ta ko đến được với nhau.

Trời vào đông và ngày thêm ngắn lại,
Như tình ta đã ngày một phôi pha…
Và cơ hội bên nhau ngày một xa…
Anh chợt hiểu ngày xưa chỉ là quá khứ…

Mùi hoa sữa gợi cho anh nỗi nhớ
Về kỷ niệm của hai đứa ngày xưa…
Mái tóc em thơm mùi hà nội thu…
Và từ ấy mình yêu nhau em nhỉ ?

Không thể cưỡng lại giây phút yếu lòng…
Nhớ về em , cho dù ta đã cố..
Xóa hình em trong chính trái tim ta…
Không chừa lại dù là 1 góc nhỏ. 

24-10-2009

Đêm thứ bảy 
Đêm thứ bảy , bao đôi tình nhân trên phố
Kề vai nhau , và đôi môi khẽ chạm
Một mình anh lặng lẽ trong màn đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng !

Ly cà phê , điếu thuốc tàn…
Bản nhạc buồn , những khúc ca tàn tạ.
Quán vẫn đông mà như vẫn vắng
Tâm hồn anh chẳng được sống cho ai !

Một mình anh lặng lẽ trong đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng!

Một tình yêu nhẹ nhàng bên anh mãi
Một tình yêu xua trong anh trống vắng…
Để một ngày như bao người trên phố
Đêm thứ bảy mình cùng sánh vai…..
10-2009

Gia tài của mẹ





Gia tài của mẹ 
Trịnh Công Sơn

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, để lại cho con
gia tài của mẹ, là nước Việt buồn

Nột ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, một rừng xương khô
gia tài của mẹ, một núi đầy mồ

Dạy cho con tiếng nói thật thà
mẹ mong con chớ quên màu da
con chớ quên màu da, nước Việt xưa
mẹ mong trông con mau bước về nhà

mẹ mong con lũ con đường xa
ôi lũ con cùng cha, quên hận thù

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan
gia tài của mẹ, nhà cháy từng hàng

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, một bọn lai căng
gia tài của mẹ, một lũ bội tình.

Trọn đời bên em


người tạo: KHX

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Không bao giờ tôi mất em !



Cuộc đời sao lắm trái ngang, tưởng như hạnh phúc đã nằm trong tầm tay mình, ngờ đâu lại tan vỡ như bong bóng chiều mưa. Những câu ướt át đã nói chiều thu xưa, em làm tim ta đau nhói. Vì đâu, vì đâu đành xa cách? Có phải vì anh nghèo? Không ! Em chẳng bảo vẫn mãi yêu dù cho đời khó nhọc. Có phải bởi anh đã không quan tâm, lo lắng cho em ? Lẽ nào lại thế, khi ta vẫn bên nhau những tháng ngày, vẫn đủ đầy những lãng mạn, vẫn đủ đầy những vần thơ! Phải chăng duyên đã tàn, số đã tận. Ta xa nhau nhưng đâu hẳn là đã mất nhau. Những lời hứa xưa vẫn đây, khắc ghi trong tim đong đầy. một thời kỷ niệm có quá ngọt ngào không? Khi mà giờ đây tôi và em vẫn bước đi bên đời nhưng quá xa xôi.
Những dấu lặng cuộc đời vẫn hằn sâu, vết lằn yêu thương vẫn quặn đâu đó trong trái tim, vẫn từng ngày ngăn cản tôi bước tiếp trên con đường tình.
Tôi đã không thể yêu ai nữa, cho đến bây giờ, chỉ bởi còn đó, những chiều tôi và em, vẫn lang thang trong tâm trí nhau.
Và … tôi sẽ không bao giờ mất em.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Đời Công Nhân

Bài thơ này tôi viết tặng em, khi em còn làm công nhân cho 1 công ty ở bắc thăng long. chứng kiến những gian khổ mà em phải chịu đựng. Tôi viết tặng em bài thơ này, để cảm thông, và để ... thay lời xin lỗi em, bởi tôi đã không giúp gì được cho em trong chuỗi ngày gian khó...

Đời công nhân có khổ không em,
Vất vả nhiều mà nào được bao nhiêu.
Tiền thu được không bằng tiền thuốc,
Mà sao em vẫn cố để làm.

Cũng phải thôi, cuộc đời nhiều gian khó
Đi đến đích đâu có phẳng bằng
Ta sẽ làm và ta vì tất cả
Để hạnh phúc mãi ở trong tầm tay.

Em cũng vậy, mọi thứ đều là trải nghiệm
Để thử sức mình, để cố sức vượt qua.
Khi tương lai không là phút màu nhiệm,
Ta phải cố để nuôi dưỡng tình yêu.

“Yêu quê hương, đất nước, gia đình,
Yêu cha, yêu mẹ, yêu người ta yêu.
Yêu luôn cả những chông gai,
Yêu người chung thủy để thêm yêu mình.”

Anh sinh viên cũng bao khó nhọc,
Học ở đời nhiều thứ bất công.
Đủ để biết xã hội không nhân ái
Với những ai không danh lợi tiền tài.

Đôi ta như đôi chim én lạc,
Tung cánh nhầm vào giữa trời đông.
Để bây giờ trong dòng người cô độc,
Ta đợi chờ một nỗi niềm riêng.

Đời trai ai mà không mơ ước,
Chí giang hồ phiêu dạt bến bờ vui.
Nhưng ai cũng mơ và cũng ước,
Một gia đình yên ấm để đi lên.

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Rượu Xuân


Nguyễn Bính 
Cao tay nâng chén rượu hồng 
Mừng em: Em sắp lấy chồng xuân nay. 
Uống đi. Em uống cho say 
Để trong mơ sống những ngày xuân qua. 

Đây tình duyên của đôi ta 
Đến đây là...đến đây là... là thôi! 
Em đi dệt mộng cùng người 
Lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.


Viết để chơi ....!


Nhiều khi trong cuộc sống, cũng cần phải  nhìn lại một chút, về con đường mình đã đi, về những gì đã trải qua, về những trải nghiệp mà ta có trong cuộc sống này.
nguồn: Internet
Có thể, những chiều lang thang phố vắng một mình sẽ đem lại cho ta chút gì đó gọi là cảm xúc. Một chút thoáng buồn, khi thấy những gánh hàng rong bị công an phường tịch thu, buồn vì cuộc sống của những người dân vẫn còn nghèo khó. Một chút đau lòng, khi thấy vẫn còn đâu đó những bất công trong cuộc sống này. Và có thể, đó là phút chạnh lòng trong suy nghĩ, khi thấy những bạn trẻ cùng trang lứa đang dần đánh mất cái truyền thống đạo đức ngày xưa. Bằng cách vùi mình trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, bằng cách vùi mình trong những trò chơi vô bổ, mà quên đi cuộc sống này còn nhiều điều đáng sống hơn như thế!
Và buồn hơn cả, là những câu chuyện vô tình nghe được từ những “Thông tấn xã vỉa hè” về cơ chế, về cuộc đời, về đủ thứ chuyện thị phi…, nào chuyện ông nọ bà kia được thăng chức như thế nào, bằng cách nào, nào là chuyện những tin đồn đang “hot” về một ai đó đang cố tình muốn nổi,…,
Một câu chuyện tưởng chừng như đơn giản, có thể cái cách viết ở đây nó cả ra làm sao cả, nhưng thôi, mình cũng tập tọe viết chơi tý- về những lá cờ Tổ Quốc được treo lủng lẳng ngoài đường, cũ rích, rách mèm, bên cạnh những tòa nhà cao sang, hào nhoáng. Rồi người ta thi nhau bàn về lòng yêu nước, khi mà lá cờ Tổ Quốc còn để như thế thì thử hỏi cái gọi là lòng tự tôn dân tộc ở đâu trong một bộ phận con người.
Còn nữa, có người Việt Nam nào mà không yêu quý Bác Hồ, vậy mà trong chính các hội trường của các cơ quan nhà nước, tượng Bác vẫn bị để ở trong “gió bụi” và họ chỉ “lau chùi” khi có một sự kiện nào quan trọng lắm diễn ra.
Ai khi được hỏi cũng nói là có yêu nước, vậy thử khi được hỏi, có ai dám chắc mình chưa từng vi phạm pháp luật, chưa từng xả rác ở nơi đường phố,…. Mà có phải ai cũng đau buồn khi trên đất nước mình bị thiên tai, bão lũ. Ấy vậy mà lại bày tỏ sự xót xa khi ở một nước nào đó xa tít mù khơi gặp một sự cố bất khả kháng và có chút thiệt hại.
Như thế, có nhiều lý do để nói, nhưng cái cần thiết và căn cốt nhất lại chính là vấn đề giáo dục. Giáo dục có tốt thì những cái ứng xử xã hội, đạo đức xã hội mới tốt đẹp được. Để có được một nền giáo dục tốt, xét theo một khía cạnh, thì phải có được một nền sư phạm tốt, một hệ thống các trường sư phạm tốt. Nhiều năm trước, ngành sư phạm đang “hot” thì giờ đây, đang trở nên lạc lõng với số lượng sinh viên sư phạm thất nghiệp ngày một nhiều. Thậm chí, giáo dục sư phạm cũng đang có vấn đề luôn. Trông khi vùng đồng bằng số lượng giáo viên thừa vô số, thì tại các vùng núi cao, nghèo khó-không những các em phải học trong gian khổ mà giáo viên ở đấy cũng thiếu trầm trọng-cả về chất lẫn lượng.
Ôi thế gian, lắm sự tréo ngoe. Ngay khi tôi viết mấy chữ này, tôi còn chả biết mình viết cái gì nữa. Chỉ biết ngồi vào máy tính và gõ bàn phím kỳ cạnh. Bởi tôi đang buồn, thực sự buồn, và tôi cần viết, dù chẳng biết viết cái gì.
Ôi dân ta, vẫn còn nghèo lắm. Chừng nào còn cái cơ chế này. Ôi cơ chế, khi nào thì hết tham nhũng đây.

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Những bức ảnh về quê nhà


Công cha như núi Thái Sơn
My Parents

Ngày xưa ...

Nhà


Chùm Ảnh quê hương

Mái nhà yên ấm
Vườn rau ..

Vs Ao cá ...
Căn nhà nhỏ bé
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó ....
Nhà củi
Bố ...
Vs Mẹ ...
em tui
Vs... Tui


Quê Hương

 Đỗ Trung Quân 

Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dạy hãy yêu?
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều?

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven song

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Tiếng ếch râm ran bờ ruộng
Con nằm nghe giữa mưa đêm

Quê hương là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học mưa rơi

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi

Quê hương mỗi người đều có
Vừa khi mở mắt chào đời
Quê hương là dòng sữa mẹ
Thơm thơm giọt xuống bên nôi

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.

Hạnh phúc – như tôi nghĩ


Có những buổi chiều tôi đạp xe trên phố, và chợt suy nghĩ về cái điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Tôi chưa đọc thực sự một cuốn sách nào viết về hạnh phúc cả, nhưng với tôi, với những gì tôi đã có và ước mơ, với những gì tôi đang nỗ lực để hướng đến. Hạnh phúc với tôi chỉ là những điều giản đơn.
Một cuộc sống bình yên, giản dị. Hay một cuộc sống đủ đầy về vật chất, tiền tài. Mà cũng có thể lắm, đó là được là mọi người biết đến, tức là nổi tiếng đấy mà. Và còn nhiều nhiều nữa. Nhưng với tôi, đầu tiên, hạnh phúc là được tồn tại trên cõi đời này. Được hiện diện trên cõi trần này với tư cách là một con người. Cũng có gia đình, có bố mẹ, ông bà, anh em, cô dì chú bác, bạn bè…. Thứ nữa là tôi cũng có một cái tên, đơn giản là chỉ để gọi như bao người khác – Hồ Xuân Kiên.
Bước vào đời, ai cũng có những sở thích, sở trường riêng cũng như mỗi người đều có một số phận riêng của họ. Với tôi, những lúc ngắm cảnh thanh bình nơi quê nhà, những lúc lang thang ngoài phố, những lúc tán gẫu với bạn bè bên chầu bia, chén trà, hay đơn gian là có những phút “tự nhìn lại mình” ngâm nga mấy câu thơ. Cũng đủ để cảm thấy cuộc sống này thật có ý nghĩa.

Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui

Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui

Nhạc & Lời : Trịnh Công Sơn

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay

Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !

Hôm nay trên lớp, thầy giáo có nói về chủ nghĩa yêu nước. Rằng nó là gì và nó có nguồn gốc từ đâu. Có rất nhiều cụm từ nói về nguồn gốc của chủ nghĩa yêu nước như: nền văn minh lúa nước, lịch sử đấu tranh chống giặc ngoại xâm, và các thiết chế xã hội mà ở đây là Gia đình – Làng – Nước. Nhưng đó là nguồn gốc của chủ nghĩa yêu nước.
Hiện nay, đất nước đã có nhiều biến đổi, thế giới cũng xoay chuyển không ngừng. Liệu khái niệm về lòng yêu nước của dân ta có đổi thay? Tất nhiên mỗi người có thể nói mình yêu nước, và cái cách mà họ thể hiện lòng yêu nước của bản thân sẽ khác nhau. Từ vĩ mô, kiểu như vì dân, vì nước sẵn sang hi sinh thân mình, hay có thể vi mô hơn tý chút, kiểu như xả rác đúng nơi quy định, bảo vệ các giá trị văn hóa truyền thống.
Nhưng có lẽ tôi thích cách nói của cố Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn hơn, 
“Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !”
Đơn giản là như thế !

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Em lấy chồng

Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ.


Những câu thơ của thi sĩ họ Hàn dường như đúng với tâm trạng tôi lúc này. Phải ai chả buồn khi người yêu mình cất bước lên xe hoa cơ chứ. Buồn thật đấy, khi tình yêu tan vỡ, nhưng phải chăng trong tôi vẫn tồn tại một chút hy vọng nhỏ nhoi. hy vọng cho em sẽ tìm được hạnh phúc mới bên người xa lạ ( với tôi chứ không phải em). biết đâu rằng khi bên tôi, em sẽ chẳng có được niềm hạnh phúc ấy. chí ít là nỗi lo cho cuộc sống. những vần thơ nhạt nhẽo, những đêm trăng gió kia chỉ đê yêu mà thôi, đâu làm nên miếng cơm manh áo trong cuộc sống đầy bon chen này. Và chắc nó cũng không mang đến cho em niềm tự hào gì, cái sự tự hào về cuộc sống, sự tự hào về thành công.
Và tôi biết một điều rằng, cái mỏm đá trắng kia, sẽ đến một ngày cũng chán cái cảnh những người như tôi ngồi lên. để rồi một ngày kia nó cũng dần dần mà trôi theo dòng nước tìm niềm vui mới .....

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Đàn ông-nếu đã 20, nếu chưa 25



Lý Khai Phục


Lý Khai Phục từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra.Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.
Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.
Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.
Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.
Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.
Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.
Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.
Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.
Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.
Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.
Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?
Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.
Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.
Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.
Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.
Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.
Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.
Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.
Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.
Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.
Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.
Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.
Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.
Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.
Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.
Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.
Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.
Lý Khai Phục
(Trang Hạ dịch)
Nguồn: Trangha.wordpress.com

một chút về thơ .... !


Thơ, đó là cuộc sống, đó là lời tâm tình của cõi lòng, sự tồn tại của cõi nhân gian. Còn gì là cuộc sống nữa khi không có thơ. Trong thơ, ta thấy ta đang phiêu diêu tự tại, đang phiêu bạt trong chính tâm hồn mình. Những nhọc nhằn của cuộc sống, sự tự tin vào cuộc đời. Dường như tất cả đắm chìm lại trong thơ. Và ở đó, ta thấy mình đang tồn tại, đang vu vơ theo mây gió, trôi theo màn mưa bay, lang bạt cùng áng mây, dào dạt như hương thơm của hoa cỏ đồng nội, sắc màu như bẩy sắc cầu vồng, …. Và … nhiều nhiều thứ nữa.
Tôi yêu thơ Hàn Mặc Tử, bởi trong thơ ông có nỗi đau quằn quại, có cái gì đó “điên điên”, đến mức gần như chả có gì cả, và thế là tôi yêu.
Mạn phép dẫn bài “Đời phiêu lãng”, bởi đó mang đến cho tôi một cuộc lãng du, chí ít là trong đêm nay, có tôi với mây trời …..

Đời Phiêu Lãng
Hàn Mặc Tử

Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh lưu lạc tự bao giờ
Đi đi... đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường cái ước mơ.

Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý vị như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay.

Trên đời gió bụi, anh lang thang
Bụng đói như cào lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang

Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành.

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Tản mạn về chè

Người ta uống chè, đâu phải là tự nhiên đâu. Cái vị đắng, vị chát, vị ngọt, hương thơm trong cuộc sống dường như đều có trong chè cả. Ấy là khi uống, ta cảm nhận được cuộc đời, ta nếm trải được những thăng trầm của cuộc sống, những thất bại, gian nan ta đã trải qua để có được cái gọi là thành công cho riêng mình.
Thưởng thức một chén chè, ta có thể thấy được vị chát của gian nan, vị đắng của thất bại, vị ngọt của thành công, hương thơm của lòng nhân ái. Ban đầu, đó sẽ là vị đắng chát, nhưng cái đọng lại trong một chén chè ngon vẫn là vị ngọt sâu lắng của thành công. Phải chăng đó cũng là quy luật cuộc đời.
Vậy thôi, ta hãy nâng chén chè nóng lên và cảm nhận. Nhưng có lẽ ta tự pha một ấm chè thơm, cùng người bạn tri kỷ thưởng thức, thì có lẽ tuyệt vời hơn cả
Nhưng cũng có lúc, một mình ta với ấm chè, nhiều lúc cũng đem lại nhưng cảm xúc đặc biệt, ta ngẫm lại cuộc đời ta, để phấn đấu, để sống và để uống chè….

Xuân Kiên
7-5-2011