Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

một chút về thơ .... !


Thơ, đó là cuộc sống, đó là lời tâm tình của cõi lòng, sự tồn tại của cõi nhân gian. Còn gì là cuộc sống nữa khi không có thơ. Trong thơ, ta thấy ta đang phiêu diêu tự tại, đang phiêu bạt trong chính tâm hồn mình. Những nhọc nhằn của cuộc sống, sự tự tin vào cuộc đời. Dường như tất cả đắm chìm lại trong thơ. Và ở đó, ta thấy mình đang tồn tại, đang vu vơ theo mây gió, trôi theo màn mưa bay, lang bạt cùng áng mây, dào dạt như hương thơm của hoa cỏ đồng nội, sắc màu như bẩy sắc cầu vồng, …. Và … nhiều nhiều thứ nữa.
Tôi yêu thơ Hàn Mặc Tử, bởi trong thơ ông có nỗi đau quằn quại, có cái gì đó “điên điên”, đến mức gần như chả có gì cả, và thế là tôi yêu.
Mạn phép dẫn bài “Đời phiêu lãng”, bởi đó mang đến cho tôi một cuộc lãng du, chí ít là trong đêm nay, có tôi với mây trời …..

Đời Phiêu Lãng
Hàn Mặc Tử

Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ
Đời anh lưu lạc tự bao giờ
Đi đi... đi mãi nơi vô định
Tìm cái phi thường cái ước mơ.

Ở chốn xa xôi em có hay
Nắng mưa đã trải biết bao ngày
Nụ cười ý vị như mai mỉa
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay.

Trên đời gió bụi, anh lang thang
Bụng đói như cào lạnh khớp răng
Không có nhà ai cho nghỉ bước
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang

Ban đêm anh ngủ túp lều tranh
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành
Đến sáng hôm sau anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét