Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Không bao giờ tôi mất em !



Cuộc đời sao lắm trái ngang, tưởng như hạnh phúc đã nằm trong tầm tay mình, ngờ đâu lại tan vỡ như bong bóng chiều mưa. Những câu ướt át đã nói chiều thu xưa, em làm tim ta đau nhói. Vì đâu, vì đâu đành xa cách? Có phải vì anh nghèo? Không ! Em chẳng bảo vẫn mãi yêu dù cho đời khó nhọc. Có phải bởi anh đã không quan tâm, lo lắng cho em ? Lẽ nào lại thế, khi ta vẫn bên nhau những tháng ngày, vẫn đủ đầy những lãng mạn, vẫn đủ đầy những vần thơ! Phải chăng duyên đã tàn, số đã tận. Ta xa nhau nhưng đâu hẳn là đã mất nhau. Những lời hứa xưa vẫn đây, khắc ghi trong tim đong đầy. một thời kỷ niệm có quá ngọt ngào không? Khi mà giờ đây tôi và em vẫn bước đi bên đời nhưng quá xa xôi.
Những dấu lặng cuộc đời vẫn hằn sâu, vết lằn yêu thương vẫn quặn đâu đó trong trái tim, vẫn từng ngày ngăn cản tôi bước tiếp trên con đường tình.
Tôi đã không thể yêu ai nữa, cho đến bây giờ, chỉ bởi còn đó, những chiều tôi và em, vẫn lang thang trong tâm trí nhau.
Và … tôi sẽ không bao giờ mất em.