Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

2-8-2011


Đã quen rồi ngày tháng không em
Không cần nữa những đêm day dứt,
Về nỗi nhớ dằn vặt tâm hồn
Ta vẫn sống những ngày tháng không em.

Từng buổi đêm ta vẫn hằng thao thức
Về một giấc mơ nào đó xa xôi.
Nhưng không phải em, nhưng không phải
Mà là ta, giấc mơ về một ngôi nhà.

Đã quen rồi ngày tháng không em
Khi bài thơ vẫn chỉ mình ta đọc,
Nằm thao thức dưới vầng trăng lẻ bóng
Khung cửa sổ bây giờ một người trông.

Nụ hoa nào rồi một lần cũng nở
Tỏa hương sắc cho cuộc đời thưởng ngoạn,

Ta và em một ngày rồi cũng thế
Không cùng nhau kết nhụy dâng đời.
Thì nay mai rồi cũng có thể
Mỗi người tự tìm một chốn riêng.

Đã quen dần ngày tháng không em,
Điện Biên hồi nào giờ vẫn thế.
Con đường đời vẫn tấp nập những xe,
Chở đi về những chuyến người vô cảm.

Điện Biên bây giờ vẫn thế,
Trời vẫn xanh, rừng cây vẫn lớn
Anh vẫn về nếu một ngày như thế,
Thiếu bóng một người ở trong tim. 

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

1-8-2011

 

Về chốn thành đô em quên hết,

Những vui buồn đã từng gửi trao.

Về với kinh thành, những xa hoa,

Em gạt mau đi những ân tình.

 

Em ơi vì sao lại như thế

Kinh thành đâu nào có gì vui

Có tốt bằng quê anh rừng núi,

Nghèo nàn nhưng mà sống rất vui.

 

Kinh thành có nhiều nhà đẹp

Chốn ăn chơi thì không đâu bằng

Kinh thành đủ đầy trong cuộc sống,

Bước ra đường là thấy phố phường vui.

 

Còn quê anh, núi rừng Tây Bắc

Cảnh nghèo nàn đeo bám mãi không thôi,

Mái nhà tranh có nuôi được tâm hồn

Đã quen rồi, những ngày nhung lụa. 

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/