Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã
lạc chủ đề khi viết mấy câu thơ
lỗi nhịp tình yêu thêm lần nữa
chẳng hề gì khi tuột một giấc mơ

em có yêu hay không cũng vậy
anh không buồn vì có gió và mây
cuộc đời vẫn chảy, chân cứ bước
đường xa vạn dặm, chỉ có gió và mây

một lần gặp gỡ là định mệnh
lời nói gió bay lại càng hay
trên con đường mà ta hằng dấn bước
biết một nơi đã không thuộc về mình.
chuyện vui đùa dường như quen thuộc

chẳng làm ta thiếu vắng niềm tin  

lần lượt đi qua


lần lượt rồi đi qua
trên con đường phủ đầy cát bụi
nơi kia rồi ta từng đi tới
nơi kia rồi ta sẽ dừng chân
ánh mặt trời đâu soi rọi mọi nơi trên trái đất này
vẫn còn những ngóc ngách tăm tối
những nhỏ mọn đớn hèn dưới danh nghĩa manh áo kiếm cơm
những tủn mủn kéo dài nỗi đau xót
cho muôn dân
hay trái tim này
cơn bão này qua, cơn bão kia tới
có ai thăm hỏi, những đầy tớ nhân dân

lần lượt rồi đi qua
đời ta có những người con gái
ai sẽ đi qua ai dừng lại?
giọt nắng cuối chiều vương tóc mẹ già
nhìn đứa con chịu oan không bày tỏ
còn bao mảnh đời cay đắng cõi nhân gian
còn bao kẻ núp bóng chuyên quyền
xót xa.

lang thang hoài trong nỗi nhớ lặng yên
thành phố bé thế
mà tìm chẳng thấy một người yêu
thành phố bé thế
mà như bao người xa lạ
cô đơn

thành phố bé thế
sao rác chất đầy
tanh tưởi mùi máu tươi
trong xác thịt con người
trong hơi thở hôi thối

vì thiếu lòng tin, thiếu tính người 

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

gửi cho em, điều tôi muốn nói

giữa 2 luồng cảm xúc khác nhau. một người rất xưa đã lên xe hoa. điều ấy lúc này ko nên nói đến nữa. tôi đã ko có mặt ở đó thì chẳng nói làm gì. còn người bây giờ thì đang chìm trong những bâng khuâng mơ hồ. em nói với ai đó, chứ ko hẳn là tôi. "a là gì trong trái tim e" nhưng tôi thì cứ nghĩ đó là e hỏi tôi. và tôi tự trả lời cho mình. một vài tin nhắn vu vơ chẳng nói được gì, thời gian riêng tư để nói với em dường như chẳng có. 1 rồi 2 lần gặp cũng cho tôi hiểu được rằng, e là 1 nửa trái tim a kể từ khi a gặp em. còn tại sao lại là 1 nửa, khoảng trời văn thơ có lẽ e cũng thấu hiểu thôi. vì anh biết chả ai tin người mới quen đã nói như thế cả. một nửa ko có nghĩa là tất cả. một nửa vẫn còn những chơi vơi. một nửa cho em, nửa còn lại là cho bản thân tôi, cho bố mẹ và em gái tôi, cho công việc của tôi. thiếu một nửa trái tim cho em, tôi vẫn sống được, vì nửa yêu thương kia theo thời gian hàn gắn phần nào, nhưng nửa của tôi, gia đình và công việc - vĩnh viễn ko thể thay thế được. một nửa cho em, là tôi đã dành cho em trọn vẹn phần còn lại trái tim mình. với tôi e là ng` đặc biệt. giờ này tôi viết cho e, sau cuộc nhậu cho tan nỗi buồn. dù cho tôi biết thật lòng thường đem lại sự khó tin hơn những sự dối trá tầm thường. tôi muốn để dành quãng thời gian hạnh phúc ấy, ít nhất đến lúc ta có thể, sau những lời đã trao, sau một số lần gặp mặt đủ để biết, tôi không thể mới ít ỏi thế đã nói với em rằng 1 nửa trái tim này đã trao em.nhưng thật tâm tôi đã coi như thế. sẽ quá dài nếu như e đọc được những dòng này, nhưng nếu e đọc được, thì hãy nói với tôi rằng hoặc là mh vẫn có thể gặp nhau, hoặc là đừng bao giờ thế nữa... 
tôi tin em sẽ có câu trả lời này... vì tôi biết mh đang ở đâu, và mh như thế nào... !

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

mọi thứ mới chỉ bắt đầu



mọi thứ mới chỉ bắt đầu
nhưng anh tin vào điều đó
dù không xa nhưng chẳng thể quá gần
cuộc đời không như những cơn mơ
chỉ để đêm về chờ đợi

phía trước đôi ta còn nhiều điều chờ đợi
như con đường hôm qua anh đi đến
những gập ghềnh, làn bụi phủ mờ xe
và những lối rẽ không ngờ tới
nhưng anh vẫn vượt qua, vẫn đi đến
vì đơn giản nơi đó có một người

dẫu còn nhiều điều phải nói về nhau
ai cũng đã từng trải, có đớn đau
vết hằn con tim, vết thương lòng
dĩ vãng phôi pha, tự nhiên sẽ mất
nếu thật lòng thấy đến được với nhau
mọi thứ mới chỉ bắt đầu
như tia nắng buổi đầu sau chuỗi ngày mưa sa
như cơn mưa rào sau những ngày nắng hạn
còn nhiều việc phải làm
bỏ qua sự khác nhau nhỏ bé
anh tin bằng trái tim nhiệt huyết tuổi trẻ
bằng những điều giản dị của em thôi
những giấc mơ bé nhỏ: một mái nhà, một tình yêu
lũ trẻ ngân nga câu ca ta tự dạy
nguệch ngoạc nét bút chúng vẽ mẹ vẽ cha
phía trước còn xa như đoạn đường anh đã tới
đi một mình mà về có cả đôi
mọi thứ mới bắt đầu và anh tin vào điều đó

KHX, 2013