Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

13-8-2011



Anh nhớ em ngày mưa gió lạnh
Thương đường về ngập úng tình yêu
Anh nhớ em lúc cơn mưa vừa tạnh,
Nhìn hàng cây bỗng đổi sắc xanh.

Không gì đi nhanh bằng nỗi nhớ,
Ở bên tôi mà vụt đến bên em.
Không gì mong manh bằng ánh mắt,
Cứ nhắm lại, tôi lại thấy hờn ghen.

Không muốn rằng em bên kẻ khác,
Hãy bên tôi trọn những tháng những ngày,
Dù gian khổ, đắng cay tôi vẫn chịu,
Vậy mà em vẫn cứ cười vô tư.

Vô tư đi bên hình bóng khác
Kẻ dại khờ - là tôi mãi dõi theo
Em đuổi theo những cuộc tình vô vọng
Cũng như tôi, chờ hoài những giấc mơ. 

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

12-8-2011


Một ngày không đợi rồi sẽ tới
Một ngày tôi sẽ rơi lệ thôi
Em lên xe hoa về xứ lạ
Tôi có ngậm ngùi được tiễn chân.

Một ngày tôi không hề mong đến
Tôi cũng phải se duyên cùng người lạ
Tôi và em, đều cập bến nơi xa,
Và quên dần những ngày tháng cần quên.

Là một ngày rời xa thế giới
Những kẻ khờ dại vì tình yêu
Và tìm kiếm những điều tươi mới
Là niềm vui dưới mái ấm gia đình.

Cũng như tôi, em sẽ một ngày
Quên dần đi ngày tháng lãng mạn,
Với vần thơ ngây ngô thương nhớ
Rót vào lòng bbao nỗi chờ mong.

Một ngày không đợi rồi sẽ tới
Xe hoa áo cưới trắng ghê người
Để lại nỗi buồn cho những lúc,
Thơ thẩn làm thơ nhớ một thời …

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

10-8-2011



Không cần nữa em yêu trong trí nhớ
Bởi thời gian có níu được tình xưa.
Trong thâm tâm, dù anh rất muốn,
Đi bên em đến cuối con đường.

Anh viết thơ từ khi yêu em đó,
Những đắm say luôn có chỗ gửi trao.
Như những ngày bầu trời luôn rực rỡ,
Khi ánh sao tỏa lúc buổi đêm.

Anh viết thơ nghĩa là anh đang sống
Lí lẽ gì đây, anh tự hỏi
Thơ với anh có mối duyên gì,
Giống như em, lẽ tự nhiên là thế.

Rồi một ngày như duyên trời sắp đặt,
Em ra đi, và anh dừng bút lại.
Để không viết những chuyện tương lai,
Nhẹ nhàng thôi, anh lặng cất trang giấy.

Không cần nữa giờ thì thầm trong mộng,
Phút chia ly che giấu kín nỗi lòng.
Sống mong manh, không hề là sống
Giấu kín giấc mộng ở ngày mai….


KHX: dạo này blogger có đôi chút vấn đề, mình không biết vì sao nhưng mà nhiều khi không vào được, không đăng bài và chỉnh sửa được bài đăng, cho nên mình gửi bài qua mail, nên nhìn không được đẹp lắm. 
--
http://kienhoxuan.blogspot.com/