Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Vô đề


Tặng Huyền 

Đường khuya giờ vắng bóng em tôi
Bởi giờ đây một người thực đã sống
Đó là em, hôm nay đã đổi khác
Không như xưa lăn lộn những đêm trường.

Em vào đời nhẹ như làn gió thổi,
Đêm vũ trường lắc theo nhịp thời gian
Uốn éo tấm thân ngà dáng ngọc,
Em quên đi còn có một cuộc đời.

Tôi thương em , được như lòng thương hại?
Muốn kéo em ra khỏi vũng bùn đen,
Tái tê lòng khi nhìn em gào thét
Trong cuồng điên thác loạn vô bến bờ.

Ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi
Đời em sẽ khác, sẽ sáng hơn,
Vì giờ đây em đã là chính em
Là một người, là mầm nhú ngày xuân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét