Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Nửa đêm hút thuốc vặt

chẳng muốn lo chuyện thế gian
dẫu vẫn buồn
xem vài trang báo
tìm điều hay
nhưng quá khó
những hớ hênh màn bạc
thêm lần gạt tàn thuốc
tìm
những đớn hèn của kẻ cầm bút
ngậm miệng ăn tiền
ừ thì ta vốn kẻ tài mọn
bảo một mình chẳng gánh nổi giang san
một hạt muối chẳng làm biển mặn
chín mươi triệu nhân dân
gồng gánh cả một đất nước
đang chìm dần
bởi những người cầm lái
đẩy ngược mái chèo
NHÂN DÂN
TẤT CẢ VÌ NHÂN DÂN
đổi người chèo lái
 
vẫn cầm điếu thuốc
nghĩ chính phận mình
nhân dân
đã coi mưu sinh – một món hàng
mày đừng mong có được sự tôn trọng
đem mua bán tương lai đất nước
đã từng phải thốt lên câu
ôi cái đất nước này
giả dối cả trong ngày sinh nhật
để hát ca
giả dối mỗi ngày
đầy rẫy
nhưng không ai tìm về chân thật
vẫn có ngày sinh nhật
mày đừng nói cực đoan
về đất nước
về những điếu thuốc
nửa đêm dậy hút vặt
đất nước vẫn còn
những điều tâm huyết
điều cần học
kệ mẹ đời những bọn tham lam
những uy quyền đến lúc không ai còn khiếp sợ
dọc đường
sẽ chẳng ai phải bàng hoàng
choáng
vì lòng tốt bất chợt của quyền uy
dùi cui sẽ đến lúc phải chĩa
vào mặt kẻ thù
chứ không phải nhân dân
 
28/5/2013