Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Đông


KHX


Lang thang hoài trên phố mùa đông
Nghe gió lạnh tràn về khắp chốn
Có gì đâu mùa đông thì phải lạnh
Như tình yêu đến lúc phải lìa tan.

Lại một mình , lại tàn điếu thuốc
Lại cô đơn , lại cạn chén sầu
Có gì đâu đêm nay mình xa cách
Em bảo anh biết tâm sự cùng ai ?

Ngồi giữa đêm cho dù trời quá lạnh
Ánh trăng buồn như hiểu nỗi lòng anh
Mà cơn gió , ôi chao cơn gió
Chẳng thấy lạnh , cứ bay mãi lên cao .

Lại lang thang đêm nay , mặc kệ gió
Mặc sự đời , mặc cả ánh trăng đêm
Trăng 15, tròn thật đấy nhưng buồn
Trăng ơi trăng ! trăng có thấu lòng tôi. 

Trăng đẹp, trăng kiêu sa, trăng đầy đặn,
Nhưng xa quá trăng ơi! Làm sao với được ?
Đành ngậm ngùi tiễn bước trăng khuất bóng
Cùng áng mây, bỏ mặc tôi với tôi.

Tôi yêu trăng, muôn đời không thay đổi,
Ánh trăng buồn nhưng đã hút hồn tôi
Mỗi lần trăng chiếu tỏa nơi trần thế
Là mỗi lần tôi say đắm hồn em …

1 nhận xét:

  1. Vầng trăng vằng vặc giữa trời
    Đinh ninh hai miệng một lời song song
    Truyện Kiều - Nguyễn Du
    vòng tuần hoàn vẫn còn đó
    Trăng và sao vẫn đứng ngàn đời không đổi
    chỉ có con người thay đổi
    Cô Chu

    Trả lờiXóa