Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Nỗi buồn

Ảnh: Internet

Những nỗi buồn buốt lạnh
Gặm thấu tâm can
Kéo dài thêm nỗi nhớ
Day dứt những đêm trường.

Đường về phố vắng lặng
Liễu lạnh lùng buông tơ
Gió vô tình gợi mở
Một chiều nắng đầy vơi.

Ta đi trên con phố
Ngày xưa rực sắc xanh
Của cỏ cây hoa lá
Diệu vợi một tình yêu.

Ta đi trên con phố
Hôm nay là màu đỏ
Của mùa hè phượng nở
Hay của những lá cờ.

Những nỗi buồn buốt lạnh
Chạy thấu vào vào tim gan. 

23-6-2011

KHX.