Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Chiều bên Hồ Lục Thủy


Chả biết tại sao hôm nay trong lòng cảm thấy bức bối vô cùng, cầm chiếc máy ảnh lang thang lên trên Hoàn Kiếm. chụp chơi vài bức ảnh, gọi là ghi lại mấy khoảnh khắc.... 
Và hơn hết, có lẽ chụp ảnh sẽ giúp mình bớt stress vài phần.... 

Nhà thờ 

Cầu Thê Húc 

Góc Hồ... 

Tháp Bút 

Rùa Hồ Gươm - mọi người ai cũng bảo thế... 

chuông và tấm bia ở trong đền Ngọc Sơn 

khánh ở trong đền 

Cổng vào đền Ngọc Sơn - chụp từ cầu Thê Húc 

Tháp Rùa 

Tháp Hòa Phong 


Nước hồ lúc nào cũng xanh 

Một vòng quanh Lục Thủy, là những con phố lúc nào cũng đông đúc người qua lại, những dòng xe chật chội chen qua. Những vị khách tây ta lẫn lộn dạo quanh hồ, những mảnh đời mưu sinh bằng nhiều cách, nhiều nghề khác nhau. Từ những người bán hàng rong, những người thợ chụp ảnh, những người đánh giầy....
Chiều dần buông, và hôm nay là một ngày không nắng, nhưng không khí ẩm ướt không ngăn cản được những bước chân loài người dạo quanh ven hồ.
Trong những dòng người ấy, tôi chợt nhận ra bên cạnh một chiếc ghế đá, một bà cụ đã già ngồi bán nước. Bà cụ bị mù và ngày nào cụ cũng ngồi ở đó, chỗ gần kem Thủy Tạ, đối diện ngõ Bảo Khánh. Cụ khoảng chừng 70 -80 tuổi, tôi mua của cụ một chai nước, nhưng tâm trạng hôm nay của tôi không tốt lắm cho nên tôi không hỏi thăm về cụ nhiều. Lần khác lên tôi sẽ tìm hiểu kỹ hơn nữa.