Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 30 tháng 4, 2012

Viết trong ngày lễ

Nghỉ lễ 30-4, mọi người về quê hơi bị nhiều. Mình cũng định về nhưng sợ bến xe đông. Những ngày thế này bao giờ chả thế, nhưng mình đâu phải về nghỉ lễ. Học xong rồi, bây giờ về nhà ôn để thi thôi. Chắc cuối tháng 5 là thi, về thì cũng được tầm 20 ngày. Như thế cũng được. Bởi bây giờ mình cần không khí nhẹ nhàng, tránh bớt những xô bồ thành thị. Mà thực tế mình cũng không hẳn là muốn về quê lắm, làm việc ở Hà Nội sẽ tốt hơn, mình có nhiều cơ hội hơn, với những thứ mình có bây giờ, chỉ cần mình cố gắng. Tất cả vẫn không phải là quá tệ. Nhưng mỗi người có một sự lựa chọn, và mình lựa chọn con đường về nhà, dù chưa thể hình dung nó sẽ như thế nào. Nhưng mình chấp nhận, bước trên con đường đó, để cố gắng hết mình. Sẽ chẳng bao giờ buông xuôi trước khó khăn. 
Chần chừ ở lại vài ngày, về nhà cũng tiếc mấy trận bóng đá. Derby thành Man, hay chung kết FA của Chelsea, mình thích Chelsea. Chỉ mong sao hôm chung kết C1 xuống kịp để xem thôi. Hôm nọ Chel thắng mình đã sướng lắm rồi... Nói thật chả hiểu sao lúc Terry bị thẻ đỏ, mình lại lo cho Chel trong trận chung kết ở Munich chứ lị. Cảm giác đôi khi cũng đúng nhỉ? 

Dạo này có mấy vấn đề thời sự mà mình chú ý. Đầu tiên là vụ Văn Giang, chả hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Có thể mình không biết nhiều về luật, hay thực tế của dự án đó. Nhưng cưỡng chế như thế, bưng bít thông tin như thế là không được. Bảo sao bất mãn trong nhân dân ngày càng nhiều. Có thể ở tỉnh lẻ, như trên miền núi nhà mình chẳng hạn, thông tin về những kiểu thế này không nhiều, nhất là các thông tin trên mạng Internet. Chứ ở Hà Nội, nhìn những người nông dân đi khiếu kiện đất đai mà xót xa trong lòng. Chỉ mong sao những người nông dân không còn nỗi khổ bị mất đất oan, không bị phía chính quyền đè nén chỉ để bớt tiền đền bù nữa... 
Mình nhớ những lúc gặp cụ Lê Hiền Đức, người rất tích cực chống tham nhũng, giúp đỡ rất nhiều bà con nông dân khiếu kiện đất đai. Mình rất khâm phục cụ. Mình cũng rất cảm phục Bác Nghĩa, một kỹ sư rất tâm huyết với xã hội, đất nước. Đọc những bài viết của bác, hay tâm sự với bác, mình biết mình chưa biết nhiều về bác, nhưng rất khâm phục bác. 

Nhưng có lẽ cũng chả trì hoãn được nhiều, có lẽ mai mình sẽ về quê, chuyển dần đồ về thôi. Đã xếp sách vào hòm rồi, toàn sách mang về ôn thi, cũng nửa hòm. Còn lại là mình mang dần về. Giờ nhìn lại thấy mình mua nhiều sách quá, nhiều lúc cũng muốn mua ít sách đi để lấy tiền mua đôi ba bộ quần áo mặc, nhưng cứ bước chân vô hiệu sách, nhìn những quyển sách hay là chả chịu được, lại vét hết tiền trong túi để mua. Bao nhiêu tiền đi làm thêm, tiền bố mẹ cho đều dành mua sách cả. À không, uống bia nữa, thi thoảng vẫn ngồi một mình, hoặc cùng những người bạn... 
Mình rất khoái mấy quyển sách của NXB Tri Thức như Nền Dân Trị Mỹ, Đường Về Nô Lệ, Dân Chủ và Giáo Dục, Khuyến học, Thế giới Hậu Mỹ... Đó là những quyển rất hay. Nhã Nam bây giờ cũng xuất bản nhiều quyển mình để ý, về mấy tác giả Nhân văn - giai phẩm ngày xưa. Tuy nhiên thế là chưa đủ. Cuốn Nền Dân Trị Mỹ chuẩn bị tái bản, hy vọng cuối tháng mình xuống vẫn còn sách để mua. Mà không thì phải đặt trước trên mạng. Dù mình có một bản rồi. Nhưng vẫn máu mua... thích mà...