Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Phải nói - Xuân Diệu


 Bỗng dưng ngày hôm qua, tôi chợt nghĩ trong tình yêu, những lời nói yêu thương ngày nào cũng phải nói, cứ nói đi nói lại những lời của ngày hôm qua, cái khác duy nhất là nó là lời nói yêu thương của ngày hôm nay. Những lời yêu thương đến trọn đời nghe như có vẻ sáo rỗng, lối mòn nhưng không nói thì không được. Những câu nhớ nhung vô nghĩa mà cứ phải lặp lại. Nhưng trong tình yêu thì không thể thiếu được điều đó. Và tôi chợt nhớ tới câu thơ của nhà thơ Xuân Diệu 
"Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ 
Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần" 

Và quả thế, những câu nói yêu ấy, không bao giờ là cũ, với tình yêu. 
Tôi yêu em, yêu mãi chẳng rời, 
Bài thơ kia không là gian dối 
Tôi biết yêu em là đau khổ
Tôi đau khổ bởi nỗi nhớ dâng trào 
Em vô tình, em cứ mãi bên ai 
Để vô tình trong tôi bao khắc khoải. 
Ngày mai đây theo dòng đời trôi chảy 
Có khi nào em trở lại bên tôi. 

Và dưới đây là bài thơ Phải Nói của thi sĩ Xuân Diệu:


"Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ?
Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu;
Sao vẫn muốn nhắc mọi lời đã cũ? "
- Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.
Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân,
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.
Em phải nói, phải nói, và phải nói
Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẽ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
Cốt nhất là em chớ lạnh như đồng,
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.