Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

nếu anh là cây xương rồng...


- Nếu em là cây xương rồng anh có dám ôm em không ?

Anh mỉm cười :

* Vẫn sẽ ôm em thật chặt dù biết sẽ rất đau.

- Còn em thì sao?

Em đẩy anh ra tinh nghịch trả lời :

* Không ôm đâu đau lắm :'>

Anh mỉm cười:

* Nếu thật sự anh là cây xương rồng, anh sẽ không để em ôm anh.
* !!!


đi thực tập


28-2-2012

Những con phố Hà Nội vô tình hiện ra trước mắt tôi, vẫn cái cuộc sống nhộn nhịp, ồn ã, vẫn cái guồng quay náo nhiệt của cuộc sống. Mọi thứ như trôi đi thật chậm mà khi đi qua rồi ta mới cảm giác được cái nhanh chóng của nó. Làm sao mà giữ lại được?
Đứng trên tầng 12 của tòa nhà Viện KHXHVN, nơi tôi thực tập, nhìn rộng ra khung cảnh của một góc thành phố, con phố Liễu Giai và bên kia là Văn Cao, Đội Cấn. Xa xa là một Hồ Tây mờ ảo, những tòa cao ốc như minh chứng cho sự phát triển của xã hội ngày hôm nay. Đi thực tập cũng chẳng có việc gì nhiều, hay nói khác đi là bản thân không đủ bản lĩnh và khả năng để làm việc nơi đấy. Bởi nếu mà tôi cố gắng thì đã chả phải xin vào đầy thực tập. Chỉ để cho có chỗ thực tập ở Hà Nội. Thế thôi!
Bác Viện trưởng đã bảo rằng, cứ vào thư viện mà tìm tài liệu, đọc sách, rồi hết đợt thực tập mà có xác nhận gì thì bác ý ký cho. Cũng chỉ thế thôi.
Trường mình cũng có mấy bạn bên ngành Đông phương được khoa họ giới thiệu sang thực tập, các bạn ấy cũng dễ dàng hơn trong mọi việc. Nhưng thôi, nói đến hoàn cảnh không hay, mình không thích, dù khoa mình làm việc không được hay ho cho lắm, nhưng thế vẫn còn tốt hơn nhiều chỗ khác. Chỉ trách mình không năng động, không chịu tự lo cho mình. Vậy thôi! 

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Ba Vì...

Đốt lửa trại!!! 

Khỉ leo cây 

Có một mỏm đá 

"Đà Lạt..." có ai tin???

Chùa Tản Viên 

Bức tượng phật đang xây...



P/s: thực ra mình cũng muốn chụp nhiều ảnh lắm ý. Nhưng mà lúc đế thì cứ ở loanh quanh trong cái trung tâm của trường ở trên ấy. Có chăng thì ra ngoài cổng tán phét với bắn thuốc lào, uống ấm trà. Xong rồi về ăn cơm, uống rượu - mà rượu chán lắm ý. Tối đốt lửa trại mà cái nhạc chập chờn, mất hứng nhảy nhót... ko chụp ảnh được. Hôm sau đi chùa thì chụp được mấy cái. Các thầy làm lễ chùa xong thì về, chả đi ngắm cảnh được đâu nữa. Thế là hết cái buổi đi chơi. may mà mình có cái ảnh hoa đào với cái tượng to tổ bố đang xây... nhìn cũng oách xà lách. thêm cái ảnh độc nữa của thằng Nam nghiện. Kể ra cũng vui ra phết. Nhẩy?

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

chỉ là ảo ảnh ...








Dù ta đã học cách chấp nhận từ rất lâu, dù ta đã không còn nhớ em nhiều, quên tất cả về em thì khó lắm. Mối tình đầu mà, bao giờ cũng thế. nhanh đến chóng đi, mà niềm nhớ ở lại thì rất lâu. Nhưng tôi tin rằng, những dòng tâm sự rất thật này, nếu ai đó đọc được, cũng không làm tôi mất đi cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực của mình. chắc chắn sẽ ko là em - mối tình đầu ạ.
Nhưng ta biết nhiều khi, gặp em, không thật lâu, nhưng đủ để ta có những giây phút nhớ lại một thời quá vãng ngây thơ...
Nhưng tôi biết, nếu tôi quá thật, như bây giờ, nếu tôi viết nhiều về em, liệu có ai can đảm đến bên tôi, hay tôi chỉ mãi là người cô đơn.
Trong đời, ai chẳng có quá khứ. Và chắc rằng em cũng thế - người yêu sắp tới của tôi ạ - phải chăng tôi ko nên nhắc đến em ở đây, đừng buồn nhé.
Tôi chưa dám khẳng định cái cảm xúc đó là tình yêu, bởi cũng giống như cái sự mỏng manh trong ranh giới giữa mưa phùn nhẹ nhàng và sương mù dày đặc...

xúc cảm lộn xộn

ta trở về trong cơn mưa lạnh giá
giữa đêm khuya muốn ấm một bờ vai
nhưng vô nghĩa tất cả là vô nghĩa
em chỉ cần những lúc thấy cô đơn...

vẫn yêu em, thầm thương trộm nhớ
ta tự hỏi phải thế đến bao giờ
một ngày kia về với cát bụi
hay chẳng bao giờ, và có lẽ ...

chắc phải quên hay chẳng cần nhớ
nhớ làm chi khi có được gì
nhưng con tim nhiều khi không thật
cứ dối lòng bởi đã yêu thêm...

22-2-2012

đã lâu lắm rồi mình mới có một buổi đi chơi thoải mái như vậy. và cũng đã lâu lắm rồi tôi mới cùng em lang thang trên phố phường hà nội, từ những bở hồ tây quen thuộc, những cung đường, những quán ăn - với em có lẽ là quen nhưng lạ lẫm với riêng tôi. đi cùng em, tôi cũng chẳng biết phải nói gì, hay chính xác hơn là tôi nghĩ gì nữa. bởi cũng đã lâu lắm rồi, tôi không nghĩ được nhiều như thế. tôi không quen hay cố tình không quen. tôi không biết. dù cho một vòng quanh cái công viên hòa bình cũng chẳng phải là quá dài cho lắm. những câu chuyện hàng ngày, chúng ta nói cho nhau nghe, những mệt mỏi trong cuộc sống, trong công việc, và cả trong học hành.
tôi trở về phòng trong cơn mưa phùn hòa chung với cái rét của đêm hà nội. vẫn con đường ấy, những tiếng giao đêm ùa vào trong tâm trí, rồi tiếng rồ ga trên đường, những lần tăng tốc độ và cứ thế... để thôi nghĩ về em, đơn giản bởi tôi không muốn nghĩ tới. mọi chuyện dù thế nào, nó cũng sẽ đến. niềm tin không bao giờ mất đi giá trị. và tôi không biết tương lai ra sao, nhưng tôi tin nó sẽ tốt đẹp, hoặc không tệ lắm. thế thôi.
có lẽ bây giờ, tôi cần nhìn lại mình, hay nhìn lại những thứ mà tôi cho là hay ho trong suốt thời gian qua. chỉ là một vài bài viết, một vài trang giấy chứa đầy những chữ. rồi cả bao điều vô bổ trên giảng đường nữa. lãng phí thời gian cho học đại học. có gì sai không khi ta nói, ừ thì việt nam nó thế. đúng là chỉ có nước ta mới vậy. nhưng dù gì ta cũng phải vượt qua nó. đơn giản là để ta sống, giản dị và bình yên.
....

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

miss

anh vẽ lên đây bóng một người
trước những nỗi nhớ của thời gian
kim đồng hồ chạy dần từng tiếc nuối
để cuộc đời vẫn hoài nhịp tên em.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Phượt....

Tuần vừa rồi mình đi cũng khá nhiều, và đều là những chuyến đi không chủ định. Song đều là những chuyến đi rất vui vẻ và ý nghĩa. Chuyến đi nào cũng để lại những niềm vui và nỗi nhớ.
Đầu tiên là chuyến đi Đền Hai Bà Trưng rồi Đại Lải ở Vĩnh Phúc. Mình đang ở phòng trọ thì mấy đứa bạn rủ, thế là đi luôn, cuốc này chỉ có trong một buổi chiều. Vừa đi vừa chụp ảnh lung tung, biết được khung cảnh ở nhiều nơi, được vẻ đẹp của Đại Lải, tiếc cái là không đi được ca-nô trên hồ.
Tại đền thờ Hai Bà Trưng 




Hồ Đại Lải 

Các bạn nữ 

Sau chuyến đi Vĩnh Phúc về, hôm sau mình tranh thủ đi làm thêm kiếm chút đỉnh. Thì ngày hôm sau nữa, ngày 18-2, mình lại vi vu về Ninh Bình. Làm chuyến tour Hoa Lư - Bái Đính - Phát Diệm. Cũng vui đáo để. he he.

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Một chuyến đi ...

Có những chuyến đi không hề báo trước, chỉ là ngẫu hứng và cả đám đi bụi, thế thôi. Rồi sẽ đến lúc nhớ thật nhiều những tháng ngày cuối cùng của đời sinh viên này. có những cảm xúc ko thể nói thành lời, có những niềm vui khó tả, và có những khoảnh khắc mà không chiếc máy ảnh nào chụp lại được, đơn giản bởi những khoảnh khắc đó đã in đậm vào trong tâm hồn ta.... 
Chuyến đi chiều nay cũng thế, chỉ là một ý nghĩ lúc gặp nhau ở trường. Vậy mà nó trở thành một chuyến đi vui vẻ. 


đền thờ Hai Bà Trưng ở Vĩnh Phúc 

Chụp ảnh 


bên mỏm đá 

rồi đi hồ Đại Lải 


một bãi đất ven hồ 

các bạn gái  trong lớp 

chuẩn bị kết thúc chuyến đi... 


cái này mh` ko chụp chứ. tiên sư thằng cầm máy ảnh đi chụp lung tung quá đi ....