Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Hè về

Nguồn: Internet
1. 
Xuân chia tay trong màu phượng đỏ
Người ví rằng là máu con tim
Xuân chia tay khi bằng lăng tím
Người ví rằng màu tím chia ly.

Buổi chiều hè cùng ai dạo bước,
Trời đang nắng bỗng đổi mưa dông
Đi bên em sao nghe gió lạnh lùng,
Có phải là con tim không rung động.
Nên ân tình không đến với mưa dông,
Ai cũng biết yêu không là khiên cưỡng
Chẳng vô tình lá liễu đứng song song.



2. 
Gió đi về dọc đường thương nhớ
Mưa vô tình vương ướt áo em.
Khẽ run lạnh lẫn với lời thơ,
Cánh phượng Hồng rung rinh một thủa.

Em bảo rằng phượng là màu máu
Của yêu thương quặn ở trong tim,
Khi mai này nếu đường về riêng bước.
Em bảo rằng bằng lăng màu tím biếc,
Là màu của những nẻo chia ly,
Như mưa dông đến lúc bốn bề yên.

THẰNG NGỐC


Truyện ngắn của Ngọc Bích
Ở cái xóm trọ sinh viên ấy, nó là đứa con gái xinh nhất, học hành giỏi giang nhất. Không một đứa con trai nào không thích nó.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, bố nó thích con gái, sinh 3 anh trai rồi mới được nó là đứa con gái hiếm hoi. Thời buổi bây giờ bói đâu được đứa con gái như nó cơ chứ. Vì vậy cả nhà nó cưng chiều hết mức, thêm vào đó nó lại là một đứa thông minh và xinh đẹp. Thế nên hầu như mọi việc trong gia đình nó không bao giờ phải làm, mẹ nó là người nội trợ cho cả nhà.
Đỗ đại học, nó như bao đứa khác phải đi xa nhà. Trọ học tại một xóm trọ tồi tàn, nóng bức. Bố mẹ nó muốn nó ở nơi tốt hơn, nhưng nó không muốn, bởi ở đây có đứa bạn thân của nó từ hồi cấp 3, may mắn là trường học của cả hai gần nhau nên ở chung. Nhưng tất nhiên, nó học đại học 1 trường danh tiếng, còn bạn nó học cao đẳng một trường bình thường không tên tuổi.
Một đứa như nó, bao nhiêu chàng trai mơ ước. Giờ đây, khi 10 đứa con trai mới có 1 đứa con gái, thì thử hỏi 1 đứa con gái xinh đẹp và giỏi giang như nó sẽ thế nào. Nên nó được rất nhiều người đưa đón, chăm sóc. Nhưng như một nghịch lý, con bạn thân của nó thì không có ai hỏi han cả, dù con bé đó không xấu, chỉ hơi mập và thấp thôi, lại ít nói chút, còn lại thì nấu ăn rất ngon và khâu vá rất khéo. Thỉnh thoảng con bé đó vẫn làm những món quà xinh xắn, yêu yêu để tặng nó. Nó thích lắm, và thường cảm ơn ông trời cho nó một người bạn tốt như vậy.
Xóm trọ hôm nay có thêm người mới chuyển đến. Thấy ồn ào nó chạy ra xem. Một tên con trai xấu kinh khủng, thấp hơn nó, chắc chỉ cao bằng đứa trong phòng nó thôi. Người thì gầy gầy, mặt thì xương xương, chỉ có đôi mắt là được thui, mà không đôi mắt hắn rất đẹp chứ, nhưng mỗi tội đặt trên khuôn mặt kia thấy có vẻ khập khiễng làm sao ấy, thành ra một vẻ quái dị, và xấu lạ thường! Nhưng nói chung nó không quan tâm. Một đứa con trai như thế nó không quan tâm.
Nhưng từ hôm ấy xóm trọ có vẻ lạ lùng. Sạch sẽ hơn và gọn gàng hơn thì phải. Nó hay ra ngoài và chỉ về nhà vào những lúc ăn cơm và sinh hoạt cá nhân nên cũng không để ý nhiều. Chỉ có 1 lần duy nhất đó là hôm nó được nghỉ học về sớm, nó thấy cái thằng mới chuyển đến đang dọn dẹp. Nhìn cái dáng thằng đó dọn dẹp thật buồn cười, nhìn như con gái ấy, mà sao nó lại hay làm việc của con gái nhỉ, đúng là thằng ngốc. Nó đoán thằng ngốc đấy thấy nó về thế nào cũng ngại, và phải chào nó, vì chưa 1 người con trai nào trong xóm trọ này lại không tươi cười khi thấy nó về. Thế nhưng mọi suy nghĩ của nó là sai lầm khi mà thằng ngốc ấy vẫn dọn dẹp và không thèm liếc nó nửa cái. Đúng là đồ ngốc, đã xấu còn kiêu.
Rồi một buổi tối nó đi chơi về, nghe thấy tiếng sáo réo rắt rất quyến rũ  phát ra từ phòng nào đó ở dãy trọ, nó vờ đi thu quần áo và lướt qua mấy phòng thấy thằng ngốc hôm trước đang thổi sáo. Không ngờ thằng ngốc ấy cũng biết thổi sáo. Nhưng phải công nhận tiếng sáo ấy hay thật. Nó đã được nhiều người thổi sáo cho nghe, nhưng chưa ai thổi sáo hay đến vậy. Mà thằng ngốc này đang thổi sáo cho ai nghe nhỉ, trong xóm này có mỗi nó với đứa cùng phòng là con gái. Chắc chắn không phải cho con bé cùng phòng nó nghe rồi vì con bé cùng phòng nó đã ở đây 1 năm mà chưa bao giờ nói chuyện với bất cứ 1 thằng con trai nào trong xóm nói gì thằng ngốc ấy mới chuyển đến được 1 tuần, chằng lẽ thằng ngốc đó tự thổi tự nghe, đúng là đồ ngốc!
Cái thằng ngốc ấy càng lúc càng ngốc nặng, cứ hay dọn gọn xe chỗ phòng nó và mỗi tối lại thổi một khúc nhạc. Nó cá là cái thằng ngốc ấy đang thích nó, vì nó hay đi về muộn và thường phải chật vật mãi mới có chỗ để xe trong cái xóm trọ chật chội ấy, nhưng từ khi thằng ngốc ấy đến, nó về thường có chỗ để xe luôn, tiện lợi mà bước vào phòng cũng rất dễ.
Hôm trước nó về thấy bức tranh vẽ chì rất đẹp vẽ 1 bông hoa dưới ánh hoàng hôn dán ngay cửa phòng, nó hỏi con bạn trong phòng mới biết thằng ngốc đó mang tranh sang dán. Hic, thằng  ngốc này thích nó thật rùi. Nhưng mẫu người như thằng ngốc ấy còn lâu nó mới thích. Cũng phải thú thật là từ lúc có thằng ngốc ấy nó hay về sớm hơn để nghe khúc sáo thằng ngốc đó thổi mỗi tối, và để ngắm bức tranh ngay cửa.
Dạo này thằng ngốc đó đi đâu không thấy thổi sáo nữa, cũng không thấy dọn chỗ cho nó, tự nhiên như thành thói quen vậy, nhớ tiếng sáo thằng ngốc đó thổi mỗi tối, và chỗ để xe cho nó mỗi khi về. Xóm trọ dạo này cũng bừa bộn lại như cũ vì không ai chịu dọn dẹp. Tự nhiên nó thấy trống vắng trong lòng, hay nó thích thằng ngốc đó rồi? Không, không đời nào nó thích thằng ngốc ấy, một thằng ngốc kém nó về mọi mặt như vậy, nó không bao giờ thích.
Hôm qua thằng ngốc từ quê lên tặng phòng 2 chiếc chong chóng tre rất đẹp, bảo quà quê do tay thằng ngốc đó tự làm. Nó đi chơi về đã thấy 2 chiếc chong chóng rất đẹp ấy treo trên tường. Con bạn cùng phòng nó thật may mắn khi ở với nó, nhờ nó mà con bạn cùng phòng nó mới được quà chứ. Nó cứ ngồi bần thần nhìn chiếc chong chóng tre. Nó cảm động quá, chiếc chong chóng giống với chiếc chong chóng hổi  bé bố nó hay làm cho nó, đã lâu lắm rùi, từ khi nó học cấp 2 thì phải nó đã quên mất cây chong chóng tre của bố, giờ được nhìn lại. Hình như nó thích thằng ngốc rồi thì phải, không phải hình như mà đúng là nó đã thích thằng ngốc, nhưng sao thằng ngốc cứ vậy, đã được gần 1 năm nay rùi mà vẫn không ngỏ lời cơ chứ, hay thằng ngốc đó ngại vì quá kém so với nó, chắc là thế rùi, thế nên nó quyết định sẽ cho thằng ngốc ấy cơ hội…..
Đang đêm, con bạn cùng phòng nó đau bụng quằn quại rồi mặt tái mét, nó sợ quá chạy vội ra ngoài gọi mọi người. Thằng ngốc chạy sang đầu tiên và đỡ con bạn dậy. Con bạn mặt tái mét, nhăn nhó. Thằng ngốc đó lộ rõ vẻ lo lắng,  bảo một anh trong xóm lấy xe, rùi thằng ngốc đó bế cô bạn lên xe đưa đi cấp cứu tại bệnh viện gần đó. Cả đêm hôm ấy thằng ngốc đó không về….
Bây giờ con bạn đã về phòng, thằng ngốc đang ở trong đó chăm con bạn. Nó thì đang đi lang thang một mình ở công viên gần chỗ nó trọ. Trong trái tim nó cảm thấy hụt hẫng, đây là lần đầu tiên nó thật sự thích 1 người và cũng là lần đầu tiên nó biết nó không là gì cả.

Hết

Đi tìm Quê hương _ Trịnh Công Sơn


Hư không

Có những buổi như buổi chiều nay
Tôi một mình lang thang trên phố
Cô đơn buồn giữa dòng người hối hả
Phố đông người sao vẫn thấy lẻ loi.

Ai vừa qua có phải là anh không
Sao giống thế mà hình như không giống
Niềm vui vừa đến bỗng vỡ thành bọt sóng
Mắt ai nhìn đăm đắm phía không anh!

Tôi vẫn đi trên phố một mình
Người vẫn đông và phố hè ồn ã
chỉ thiếu anh và thế là tất cả
Biến hồn tôi thành cát bụi hư không!

Cô Chu - st