Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Đêm nay ... nhớ em




Đã không còn những đêm trăng lạnh giá
Có em ngồi cùng tìm ánh sao
Mặc gió rít làm run cành liễu
Ta vẫn ngồi sưởi ấm tình cho nhau.

Cuộc đời đâu dành cho ta năm tháng
Hạnh phúc bên nhau trọn kiếp đâu
Khi tơ hồng đứt đoạn, khi lòng người đổi thay
Trong mùa đông, anh sống không tháng ngày.

Đã không còn những chiều thu vàng lá
Ta dìu nhau dưới ánh hoàng hôn
Em đố anh tìm được màu lá
Hình trái tim, hình tình yêu của em …
Anh vội vàng lục tìm theo cơn gió
Bới cho ra chiếc lá hình tình yêu
Nở nụ cười, em yêu khẽ bảo :
Ngốc ạ, chiếc lá đó là anh.

Xuân, hạ, thu, đông, lá cũng rời cành
Bởi thời gian, bởi những làn gió lạnh
Hay bởi chính cây không còn tha thiết
Với chiếc lá tình yêu chẳng phai màu.


Đã không còn chiều hoàng hôn nắng đỏ
Bên Hồ Tây, ta cùng chờ đêm xuống,
Nắm tay nhau, em anh sát vai kề
Dắt nhau đến một khung trời mơ mộng.
Và hôm nay, dù đã xa ngày ấy
Nhưng vẫn đây sóng Hồ Tây năm ấy
Vẫn còn đó chiều hoàng hôn nắng đỏ
Đợi em về xây lại cuộc đời anh.

Vô đề


Tặng Huyền 

Đường khuya giờ vắng bóng em tôi
Bởi giờ đây một người thực đã sống
Đó là em, hôm nay đã đổi khác
Không như xưa lăn lộn những đêm trường.

Em vào đời nhẹ như làn gió thổi,
Đêm vũ trường lắc theo nhịp thời gian
Uốn éo tấm thân ngà dáng ngọc,
Em quên đi còn có một cuộc đời.

Tôi thương em , được như lòng thương hại?
Muốn kéo em ra khỏi vũng bùn đen,
Tái tê lòng khi nhìn em gào thét
Trong cuồng điên thác loạn vô bến bờ.

Ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi
Đời em sẽ khác, sẽ sáng hơn,
Vì giờ đây em đã là chính em
Là một người, là mầm nhú ngày xuân.

Đông


KHX


Lang thang hoài trên phố mùa đông
Nghe gió lạnh tràn về khắp chốn
Có gì đâu mùa đông thì phải lạnh
Như tình yêu đến lúc phải lìa tan.

Lại một mình , lại tàn điếu thuốc
Lại cô đơn , lại cạn chén sầu
Có gì đâu đêm nay mình xa cách
Em bảo anh biết tâm sự cùng ai ?

Ngồi giữa đêm cho dù trời quá lạnh
Ánh trăng buồn như hiểu nỗi lòng anh
Mà cơn gió , ôi chao cơn gió
Chẳng thấy lạnh , cứ bay mãi lên cao .

Lại lang thang đêm nay , mặc kệ gió
Mặc sự đời , mặc cả ánh trăng đêm
Trăng 15, tròn thật đấy nhưng buồn
Trăng ơi trăng ! trăng có thấu lòng tôi. 

Trăng đẹp, trăng kiêu sa, trăng đầy đặn,
Nhưng xa quá trăng ơi! Làm sao với được ?
Đành ngậm ngùi tiễn bước trăng khuất bóng
Cùng áng mây, bỏ mặc tôi với tôi.

Tôi yêu trăng, muôn đời không thay đổi,
Ánh trăng buồn nhưng đã hút hồn tôi
Mỗi lần trăng chiếu tỏa nơi trần thế
Là mỗi lần tôi say đắm hồn em …

Anh đã quên


Xuân Kiên


Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Vì anh yêu mà chẳng hiểu tình yêu
Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Tình yêu em giờ đã chết mất rồi.

Thôi đáng lẽ ta đừng nhắc đến nữa
Thủa xa xưa , cái thủa của dại khờ
Thủa xa xưa , không có sẽ vẫn hơn
Nhắc tên em , mùa đông thêm giá lạnh.

Mà tại sao ta vẫn nhắc tên em
Cho tuyết rơi , cho mùa đông tàn tạ
Cho băng đóng trắng lạnh trên lối về
Mà sao ta vẫn nhắc tên em ?

Thơ KHX


Không thể 
Không thể cưỡng lại giấy phút yếu lòng,
Nhớ về em , cho dù ta đã cố…
Xóa hình em trong tâm trí ta…
Từng ánh mắt, nụ cười khêu gợi.

Vẫn còn đó những ngày tháng ngắn ngủi
Ta bên em cùng sống bao tháng ngày…
Nhưng hôm nay khi duyên trời run rủi
Cho đôi ta ko đến được với nhau.

Trời vào đông và ngày thêm ngắn lại,
Như tình ta đã ngày một phôi pha…
Và cơ hội bên nhau ngày một xa…
Anh chợt hiểu ngày xưa chỉ là quá khứ…

Mùi hoa sữa gợi cho anh nỗi nhớ
Về kỷ niệm của hai đứa ngày xưa…
Mái tóc em thơm mùi hà nội thu…
Và từ ấy mình yêu nhau em nhỉ ?

Không thể cưỡng lại giây phút yếu lòng…
Nhớ về em , cho dù ta đã cố..
Xóa hình em trong chính trái tim ta…
Không chừa lại dù là 1 góc nhỏ. 

24-10-2009

Đêm thứ bảy 
Đêm thứ bảy , bao đôi tình nhân trên phố
Kề vai nhau , và đôi môi khẽ chạm
Một mình anh lặng lẽ trong màn đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng !

Ly cà phê , điếu thuốc tàn…
Bản nhạc buồn , những khúc ca tàn tạ.
Quán vẫn đông mà như vẫn vắng
Tâm hồn anh chẳng được sống cho ai !

Một mình anh lặng lẽ trong đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng!

Một tình yêu nhẹ nhàng bên anh mãi
Một tình yêu xua trong anh trống vắng…
Để một ngày như bao người trên phố
Đêm thứ bảy mình cùng sánh vai…..
10-2009

Gia tài của mẹ





Gia tài của mẹ 
Trịnh Công Sơn

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, để lại cho con
gia tài của mẹ, là nước Việt buồn

Nột ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, một rừng xương khô
gia tài của mẹ, một núi đầy mồ

Dạy cho con tiếng nói thật thà
mẹ mong con chớ quên màu da
con chớ quên màu da, nước Việt xưa
mẹ mong trông con mau bước về nhà

mẹ mong con lũ con đường xa
ôi lũ con cùng cha, quên hận thù

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan
gia tài của mẹ, nhà cháy từng hàng

Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
hai mươi năm nội chiến từng ngày
gia tài của mẹ, một bọn lai căng
gia tài của mẹ, một lũ bội tình.

Trọn đời bên em


người tạo: KHX