Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Thơ

tạm quên đi những điều quá khứ 
tôi trở về hiện thực đời tôi 
môt thoáng qua, rồi chào Hà Nội 
vẫn phải xa, dù muốn ở mãi 
những chuyện tình với khoảng cách thời gian 

trở lại Điện Biên, những mảnh đường chào đón
một chút hương vị của mùa mưa
có đôi lúc tôi thấy lòng thắt lại
nỗi thất vọng tràn về
vì thiếu quyết liệt
nặng lòng với thôn quê
bỏ rơi Hà Nội, thành phố có một người quen