Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

và ta say ....


ta đi mãi con đường mòn nhỏ
mãi một mình cũng hóa thành quen
khi cúi xuống, có lúc lại nhìn lên
lối rẽ đông người cũng có kẻ
lén mỉm cười những lúc bước ngang.

ta đi mãi trong những chiều bé nhỏ
ai không biết vẫn tưởng rằng ta có ...
nhưng đâu biết trên đường về lẻ bóng
trái tim này vẫn đuổi những hư vô,
theo vơ vẩn bên dòng thơ tình ái.

và ta say, ngay trong giờ phiêu lãng
bi thuốc lào ở một chốn ven đường
chén rượu ngọt của người bạn hữu
vại bia tròn và những con mực khô,
và ta say, để nhớ mãi phút say.