Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Xem tivi...

Đang xem "Chúng tôi là chiến sĩ" trên vtv3, nghe bài phiên chợ ngày xuân. Chợt nhớ ngày xưa, hồi năm đầu lớp mình tập văn nghệ, Thuận Chíp hát mới hay làm sao, hơn cái cậu bộ đội hát trên tivi nhiều. Phải chăng lên tivi toàn đồ đểu??? 

Hoặc giả dối, hoặc nói quá lên. Bật tivi giờ chả có gì đãng xem, ngày xưa còn có bóng đá, còn bây giờ - nhà mh không có Truyền hình cáp - nên chả có gì đáng xem , trừ vài bộ phim của bọn tàu khựa... 

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Vâng. Lại là công việc....


hành trình xin việc quả thật là không hề đơn giản. lang thang qua những chỗ nộp hồ sơ, chỉ duy một gợi ý khả quan nhất là lên huyện mới cách nhà mình 120km.
còn những chỗ khác thì rất khó khăn, cơ chế, chế độ, sự sách nhiễu quả là nhiều điều để nói.
một là 5c, hai là money, mà hai loại này đều rất liên quan đến nhau.
cũng do đi lang thang nhà các quan mới biết, nhà các quan rất chi là sang trọng, cho dù họ chỉ là những "công chức" đơn thuần, với mức lương "không bao giờ" có thể đủ để họ sắm như vậy được, chỉ có thể là quà tặng.

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Tại chức, liên thông và Chính quy

Ôi... bây giờ thì mình biết cái lợi của Tại chức và Liên thông rồi.
Kết quả là mình phải chật vật để bon chen với chúng nó...
==>> cái hại của những loại Chính quy ngu dốt như mình....

Góc nhìn cuộc sống: Đồng hồ đo km cuộc đời



Một số người nói cuộc đời là một đại lộ. 

Đó cũng là một ý hay để nhìn về cuộc đời. Tôi tưởng tượng tôi đang chạy trên con đường của cuộc đời tôi với vận tốc 60 dặm/giờ. Mỗi phút đi được một dặm. Ước chừng tôi sống trên đại lộ ấy khoảng 12.500.000 phút, có nghĩa là đồng hồ đo km của tôi sẽ có thể đọc 12.500.000 dặm.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn ngắm con đường, hay dùng để nhìn ra cửa sổ. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi dùng để nhìn vào kiếng chiếu hậu và không quan tâm tôi đang chạy nhanh đến thế nào.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe qua các vòng xoay, và bao nhiêu lần tôi phớt lờ các biển báo giao thông – dù chúng vẫn luôn tồn tại ở đấy… Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi không thể cầm lái vì quá say và… bao nhiêu vụ tai nạn mà tôi đã gây ra…

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi cảm thấy đáng tiếc cho chính mình, hay bao nhiêu dặm tôi đã dùng để hát những bài hát tôi yêu thích trên radio.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi lái xe cho tôi và bao nhiêu dặm tôi lái xe cho ai đó mà tôi quan tâm. Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi băng qua ai đó trên phần đường tôi đang đi mà không dừng lại để giúp họ.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi thắt dây an toàn và bao nhiêu dặm tôi đã đi mà buông tay ra khỏi tay lái.

Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi đi một mình và bao nhiêu dặm tôi cười vang với bạn bè và gia đình ngồi đằng sau ghế.

… Tôi tự hỏi có bao nhiêu dặm tôi sẽ lái xe trước khi tôi biết mình đi đâu…


(Theo Semade)

KHX sưu tầm trên Internet 

wave...

Những cung đường núi rừng đầy cảm giác. Có thể so với đâu đó thì cua còn chưa được đậm. Nhưng những cung đường trải dài bên những con vực, vách núi... thưa thớt những mảnh nương, nhà sàn...
Tất cả, tất cả làm nên một Điện Biên hùng vĩ. Không phải là Pha Đin, mà là Tằng Quái. Thế đấy!!!

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Vô Đề


tôi vẫn nói
nhớ em như ngày nào
                            nhưng như những vì sao 
có ngày rồi cũng phải tắt
khi người ta yêu đâu phải khi nào cũng giáp mặt 
nhưng không gặp
                      đâu thể gọi là yêu
kiểu như cầu vồng
chỉ có sau mưa
                           nhưng đâu phải cứ mưa 
là sẽ có cầu vồng. 

ngược đường hai trái tim


với những câu thơ
tưởng là đơn giản
như những chiều chán ngán
lang thang bờ ao
tự tạo sóng bằng những cú ném
dù xa dù gần sóng vẫn cứ đến bờ...

và khi yêu
anh cứ ngỡ yêu đơn giản là nói những lời yêu thương
và quan tâm nhiều trong những chia sẻ 
nhưng anh biết chính bản thân anh đã lầm
không đơn giản là thế
nếu chỉ là sẻ chia, nếu thế
mình đã có nhau.
không ai có thể đổ lỗi cho ai
làm sao có thể kéo tay níu lại
chốn thị thành lắm nỗi chua cay
nhưng đầy cám dỗ...

anh chỉ mơ
gian nhà nhỏ bé
núi rừng hoang vu
và bằng chính đôi bàn tay lao động
mình sống
xa rời bon chen
xa rời lừa dối
xã hội
chỉ là con rối cho những kẻ hám tiền

cũng bởi thế
con đường mình chọn đã vô tình
đẩy ngược chiều đường đi hai trái tim
đã hóa vô hình..

Mưa...


em từng nói với tôi
cái sự khác biệt giữa những cơn mưa
của đêm và ngày

rằng mưa đêm như những bản nhạc mp3
không hình nhưng âm thanh rõ nét
còn ban ngày, mưa tắm ướt
cỏ lá, cành cây, bụi mờ
như những đường nét video