Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Hạnh phúc – như tôi nghĩ


Có những buổi chiều tôi đạp xe trên phố, và chợt suy nghĩ về cái điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Tôi chưa đọc thực sự một cuốn sách nào viết về hạnh phúc cả, nhưng với tôi, với những gì tôi đã có và ước mơ, với những gì tôi đang nỗ lực để hướng đến. Hạnh phúc với tôi chỉ là những điều giản đơn.
Một cuộc sống bình yên, giản dị. Hay một cuộc sống đủ đầy về vật chất, tiền tài. Mà cũng có thể lắm, đó là được là mọi người biết đến, tức là nổi tiếng đấy mà. Và còn nhiều nhiều nữa. Nhưng với tôi, đầu tiên, hạnh phúc là được tồn tại trên cõi đời này. Được hiện diện trên cõi trần này với tư cách là một con người. Cũng có gia đình, có bố mẹ, ông bà, anh em, cô dì chú bác, bạn bè…. Thứ nữa là tôi cũng có một cái tên, đơn giản là chỉ để gọi như bao người khác – Hồ Xuân Kiên.
Bước vào đời, ai cũng có những sở thích, sở trường riêng cũng như mỗi người đều có một số phận riêng của họ. Với tôi, những lúc ngắm cảnh thanh bình nơi quê nhà, những lúc lang thang ngoài phố, những lúc tán gẫu với bạn bè bên chầu bia, chén trà, hay đơn gian là có những phút “tự nhìn lại mình” ngâm nga mấy câu thơ. Cũng đủ để cảm thấy cuộc sống này thật có ý nghĩa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét