Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Thơ KHX


Không thể 
Không thể cưỡng lại giấy phút yếu lòng,
Nhớ về em , cho dù ta đã cố…
Xóa hình em trong tâm trí ta…
Từng ánh mắt, nụ cười khêu gợi.

Vẫn còn đó những ngày tháng ngắn ngủi
Ta bên em cùng sống bao tháng ngày…
Nhưng hôm nay khi duyên trời run rủi
Cho đôi ta ko đến được với nhau.

Trời vào đông và ngày thêm ngắn lại,
Như tình ta đã ngày một phôi pha…
Và cơ hội bên nhau ngày một xa…
Anh chợt hiểu ngày xưa chỉ là quá khứ…

Mùi hoa sữa gợi cho anh nỗi nhớ
Về kỷ niệm của hai đứa ngày xưa…
Mái tóc em thơm mùi hà nội thu…
Và từ ấy mình yêu nhau em nhỉ ?

Không thể cưỡng lại giây phút yếu lòng…
Nhớ về em , cho dù ta đã cố..
Xóa hình em trong chính trái tim ta…
Không chừa lại dù là 1 góc nhỏ. 

24-10-2009

Đêm thứ bảy 
Đêm thứ bảy , bao đôi tình nhân trên phố
Kề vai nhau , và đôi môi khẽ chạm
Một mình anh lặng lẽ trong màn đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng !

Ly cà phê , điếu thuốc tàn…
Bản nhạc buồn , những khúc ca tàn tạ.
Quán vẫn đông mà như vẫn vắng
Tâm hồn anh chẳng được sống cho ai !

Một mình anh lặng lẽ trong đêm
Vẫn mãi tìm một điều gì không tưởng!

Một tình yêu nhẹ nhàng bên anh mãi
Một tình yêu xua trong anh trống vắng…
Để một ngày như bao người trên phố
Đêm thứ bảy mình cùng sánh vai…..
10-2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét