Bây giờ đã rất khuya rồi, mọi thứ
đã chìm vào màn đêm sâu lắng. Và tôi lại nhớ về em, dù những ngày thắm thiết
xưa kia đã xa rồi, rất xa. Dẫu tôi đã viết về em rất nhiều, nhưng tôi còn muốn
viết nữa, viết mãi về em, một người tôi rất yêu. Tôi cũng không biết tại sao
tôi lại nhớ em nhiều như thế. Thực tình tôi rất muốn quên em đi, quên mãi mãi,
để không còn nhắc nhớ một chút gì về em nữa. Nhưng trong những lúc như thế này,
tôi đã không thể làm được điều đó.
Dù mọi điều trong cuộc sống là
thứ không thể nói trước, không thể tiên đoán tương lai một cách hoàn hảo và
biến được nó theo ý muốn của mình, bởi nếu thế sẽ không còn gì là tự nhiên, là
cuộc sống nữa…
Tình yêu cũng vậy, người ta bảo
có duyên số, nhưng liệu có không? Ai mà biết được, nhưng tôi cũng cứ tin, hoặc
cố tình tin để tự an ủi mình, những khi nghĩ về tôi và em.
Có ai sinh ra mà muốn mình nghèo
khó đâu em. Tôi không phải là người quá nghèo đến mức không thể cùng em vẹn
tròn cuộc sống. Nhưng tôi không thể cùng em vượt qua những cái nằm ở mức độ cao
hơn nữa của sự vẹn tròn ấy. Tôi từng đọc đâu đó người ta viết rằng, một người
đàn ông cần phải có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, không phải để mình tiêu xài,
cũng không phải để người mình yêu tiêu xài, mà là để cho người ấy, không bị ngả
nghiêng, không bị lôi kéo bởi đồng tiền của kẻ khác.
Và tôi tin điều đó, cũng như tin
vào duyên số vậy.
Bây giờ, dám chắc em và người ấy
đang hạnh phúc bên nhau, tôi chúc mừng em, cứ thấy em cười vui, hạnh phúc là
tôi tự hài lòng rồi. Nhưng nếu tôi là người mang đến cho em điều ấy, thì cuộc
sống này, với tôi thật hạnh phúc biết bao…
Tôi chẳng bao giờ nhắc nhiều đến
những vấn đề của bản thân, chuyện cuộc sống gia đình, chuyện yêu đương, mọi thứ
dường như rất mơ hồ, ảo huyền. Chính tôi, nhiều khi cũng còn không biết điều gì
đã xảy ra, đang và sẽ đến với bản thân… Với tôi, bản thân là một ẩn số rất lớn.
Tôi từng nghĩ rằng, mất em với
tôi, sẽ là niềm hạnh phúc bởi tôi có thể quên được em, và tôi ít ra cũng có thể
tìm cho mình một nửa còn lại của cuộc đời. Nhưng những ý nghĩ có bao giờ là sự
thực đâu em ơi. Tôi không bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh, tôi chỉ trách bản thân
mình đang không cố gắng, không biết nắm giữ những cơ hội thược về tôi.
Với tôi, em luôn là cô gái đẹp
nhất, bên em tôi luôn có một cảm giác an bình, thanh thản, một cảm giác thật
khó nói, dù bằng bất kỳ thứ ngôn ngữ nào, nó chỉ có thể cảm nhận… bằng chính
cảm nhận chân thật của con tim.