Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Về nhà...

Mấy thằng bạn bảo với mình là sắp học xong 4 năm rồi, hết đời sinh viên. Bảo là muốn lên nhà mình chơi cho biết. Đấy thì lúc nào mình chả hoan nghênh các bạn chứ. Nhưng kế hoạch còn đang dang dở, lại thấy các bạn lo lắng nhiều quá, chuyện kinh tế thị trường bây giờ khó khăn quá. 
Cũng chẳng biết khi nào thì mới về được... Thế mà lúc nãy có cô bé lại gọi cho mình bảo khi nào đi thì gọi cho cô bé ấy đi với... Hài thế, sao lại biết được vậy ta... Vì đến mình còn chưa biết khi nào thì về cơ mà. 


Với những cung đường thế này thì mọi thứ càng thêm thú vị thôi, nhưng chắc các bạn sẽ thấy thích thú hơn, nếu đừng quan trong chuyện tiền nong. Tiền, dĩ nhiên là cần. Nhưng năm 4 rồi mà, đâu còn khái niệm mong chờ đầu tháng cuối tháng như xưa nữa. Vấn đề là lúc nào có hay không thôi. 





Mà mùa này thì cứ yên tâm đi, không đến nỗi sương mù dày đặc như thế này đâu nhé. Đường đẹp thôi rồi, cảnh cũng gọi là mê ly luôn. Có điều ngồi xe hơi ê mông 1 tý thôi... 




Đấy, tấm biển này đang chờ các bạn... Đi nhé....!!! 

Niềm tin với em



Không ai có thể cầm từng tia nắng
Không ai có thể nắm những hạt mưa
Nhưng anh biết một điều có thể
Mỗi một người, đều có những tin yêu…
 
Anh biết em không còn điều đó
Nhưng hãy tin em ơi, chỉ một điều
Niềm tin tình yêu luôn hiện hữu
Với 1 người em chưa hề nhận ra…