Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

bản demo mùa hạ




Hạ lại tìm về bồi hồi nỗi nhớ
Ký ức hiện về sân trường bé nhỏ
Buổi hò hẹn, chỉ biết lặng im
Chẳng nắm tay, lặng nhìn âu yếm 
Người e lệ, kẻ ấp úng nói yêu
Rồi ta yêu nhau từ độ ấy
Mối tình đầu đã thấm niềm vui
Ánh mắt, khóe môi ấm nụ cười.
Nhưng thời gian trôi qua nhiều cách trở
Bước vào đời chẳng dễ ở bên nhau
Mối tình đầu chẳng thể níu tim đau

Ta chia tay nhưng không hề rơi lệ
Bởi hạnh phúc là còn được nhìn nhau
Vẫn hạnh phúc cho dù không kề cận
Với riêng anh, anh chỉ buồn một nỗi
Hạnh phúc của em, anh không phải
Người dựng xây cho em tổ ấm gia đình
Sẽ không ai biết chuyện đôi mình
Kể cả em, rồi cũng sẽ quên hết,
Để nỗi nhớ mình anh day dứt
Thế là đủ rồi, cho tất cả phải không?