Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Khi anh viết


23-07-2011

Trang giấy trắng như không hề biết
Anh đang viết những lời thơ tha thiết,
Chỉ dành riêng cho những lúc nhớ thương
Một tình yêu sóng sánh mãi bên đời.

Trang giấy trắng như không hề biết,
Tâm hồn anh gửi cả vào đây,
Để yêu thương với anh là tất cả
Lúc bên em một đời mãi chẳng xa.

Trang giấy trắng dường như cũng biết
Nên hiện dần những dòng chữ mong manh,
Nhưng phương xa, em ơi có thấu
Có chút gì rung động nhớ đến anh. 

Mường Ảng một chiều đi dạo nhớ em



Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn giật mình xúc động
Được thấy em nhiều ở chốn không em. 

21-7-2011



Nắng gợi mở cho anh và cho em
Những chuyện tình mong manh không dám nói
Gió gợi lại cho em và cho anh
Những trưa vắng nơi tình yêu không lời.

Anh nhớ người trong đêm khuya vắng
Trăng không còn sáng những bâng khuâng.
Ta chợt nhớ về những điều giản dị,
Không gì bằng ta được sống bên nhau.

Ai cũng hiểu nhưng sao người không hiểu
Chuyện tình buồn trong những lúc vắng xa
Tự nhiên thôi như là điều dễ hiểu
Sống làm sao khi cuộc đời vắng em. 

Cơn mưa nhớ em ngày không em



Nơi em ở bây giờ có mưa
Để anh gửi trao chút niềm nhớ
Từ nơi đây, cơn mưa lòng khắc khoải
Nhớ thương ai thao thức suốt đêm ngày.

Gió thổi về Đồng Tĩnh xa xôi,
Ở nơi em vẫn đang ngự trị.
Chuyển giùm tôi đến em thông điệp,
Rằng với tôi, em luôn trong tâm trí. 

                                                  19-7-2011 

13-7-2011



Sẽ ra sao đây tình yêu, hạnh phúc
Tự hỏi đời, tự hỏi chính thân ta
Ta đi đâu mà chân thôi bước
Sẽ về đâu ở ngày mai, ngày kia.

Sẽ ra sao đây, em hỡi mùa xuân,
Nỗi nhớ thương sao cứ dâng trào
Vì trái tim dường như vẫn thế
Tin tưởng hoài vẫn còn đó tình yêu.

Anh đang nghĩ nếu ngày mai giông tố
Chia cách đôi ta, xóa bỏ những cơn mơ.
Sẽ như thế nào, sẽ ra sao
Ai sẽ vớt đây, những mảnh vụn con tàu đắm.

Anh đang nghĩ, nếu ngày mai mưa gió,
Kéo con thuyền rời khỏi bến mộng mơ.
Thì sẽ ra sao, bờ bến rộng
Mà chẳng chứa nổi một chiếc thuyền. 

9-7-2011




Văn thơ chỉ là phụ họa
Cho cuộc sống thêm đẹp mà thôi
Văn thơ chỉ là phụ họa
Ta mỉm cười bớt nỗi âu lo.

Bài thơ chỉ là mơ mộng
Ta viết cho chính ta thôi
Bài thơ chỉ là giấc mộng
Tặng riêng ta khi mộng bất thành.

Ta viết tặng em lời thơ nhỏ
Để vơi đi trong lòng nỗi nhớ 
Những yêu thương lẽ ra bên em phải có
Nhưng nguội dần bởi ánh mắt em,
Làm ta như cuồng như dại
Đã bao năm rồi
Vần thơ mãi thế
Nhớ em hoài trên từng bước chân đi về.
Để câu thơ thêm dài nỗi nhớ
Cay đắng lòng những lúc lòng em đau,

Vần thơ kia cho ta mơ mộng
Nhưng nào đâu cho ta cuộc sống,
Bây giờ toàn những dối lừa nhau
Thơ đi qua rồi nằm đó – tệp nháp cũ
Cũng như những phong thư tình xưa
Của một thời quá khứ
Đã qua rồi chỉ bỏ lại sau lưng.