Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

lại về hồ tây ...


trên ven hồ tây nghe gió lạnh
không còn ai để cùng sưởi ấm
bằng những vòng tay rất nhẹ nhàng
không còn ai ngồi sau nũng nịu
bắt anh chở trọn một vòng hồ

nhưng anh không buồn ngay lúc đấy
trở về nhà anh bỗng thấy buồn thay

những nhọc nhằn cuộc sống
để mưu sinh từng ngày
cuốn trong anh nỗi nhớ
chẳng có sức để buồn ...

Ta gieo vần thơ


Ta là lời thơ
Cho đời gieo vần
Chuỗi ngày mơ
Dần trôi về phía cuối…
Bài thơ.

Ai cũng biết sống là yêu thương
Ai cũng thấy trời có nắng, có mưa.
Ai cũng nói, sống là phải sống đẹp,
Nhìn và học những điều hay và tốt.

Nhưng quanh ta nhiều khi, lắm lúc
Toàn thói xấu, bất công chen chúc.
Vậy học gì, ở đâu, điều cần thiết,
Là hách dịch, cậy quyền, áp bức.

Vẫn chịu đấy, giá xăng, dầu, điện, nước
Vẫn cắn răng nhìn từng tấc đất,
Những cánh đồng giờ là đất chết.
Biệt thự, sân gôn, bọn giàu nó hưởng.

Đó còn chưa kể những đàn áp tinh thần,
Hôm nay cấm, ngày mai lại cấm.
Sách mới vừa in, đã thu hồi
Chữ có viết hay, chỉ truyền tay xem.

Đó là chưa kể, còn nhiều lắm…
Mỗi vấn đề, cả một bài thơ dài,
Người vờn trước, kẻ bới móc đằng sau.
Thâm thù nhau còn hơn loài thú dữ.

Phật có sống dậy, mặt vẫn chau
Càng truyền giáo, chúng càng đâm chém
Cướp bóc, giết người chẳng ghê tay,
Nhưng bọn này vẫn còn hiền chán.

Sao bằng được một lũ ngồi không
Nhưng chém gió thì là cực khủng
Đã tạo ra lũ người như thế.
Hỏi có đáng sợ không?

KHX, 08-12-2011

Em ở đâu???


Em ở đâu có nhớ những chiều
Tay trong tay dìu nhau dưới liễu
Sóng Hồ Tây vỗ về kỉ niệm
Có biết rằng anh đã nâng niu.

Vô cùng là cõi bờ sâu thẳm
Đã từ lâu thấm đậm trong tim
Bóng hình em cùng tình yêu ấy
Có lẽ nào chỉ đọng bản nhạc buồn…

Như chiều nay sương mờ phủ kín
Chuỗi chiều xưa thầm lặng đón hoàng hôn
Đến hôm nay, còn đó, ánh đèn đường
Chỉ đủ để anh tiếc nuối thời gian.

Em ở đâu đọng lại vết gì
Căn phòng nhỏ vang khúc tình si
Chứa đầy tràn trăm ngàn tia nắng
Mà giờ đây leo lét những ánh đèn.

Em ở đâu, có vui chăng nơi ấy
Bên một người và ước vọng giàu sang
Chén rượu hồng chưa kịp chung uống
Đã tan tành dấu vết thời gian…

Giả vờ ...


Em ở đâu trong màn đêm vô tận
Sao vội vàng biến mất giữa hư không
Vần thơ kia đâu nào kịp ghép
Nốt nhạc này nào đã kịp buông…

Em ở đâu phương trời nào thế,
Có về đây đếm lá hàng cây.
Chớ để cơn mưa làm ướt mất
Cơn mưa đêm, nào có thấy gì đâu.

Chỉ là ánh đèn đường giữa bụi mờ ảo tưởng
Những lần lạnh cứ thế trào dâng…

Em ngây thơ hay giả vờ không biết
Những vội vàng trong lời nói nơi tôi
Cái cầm tay rụt rè e thẹn
Em tinh ranh, em cố ý lừa tôi
Đưa tôi vào thế giới ảo mộng
Rồi thả nhanh tôi xuống bùn lầy.