Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Một lá thư ... gửi em


Anh yêu em mà không biết bao lần làm em khóc và lo lắng vì anh, giá như anh và em học cùng trường có lẽ anh sẽ không vậy đâu. Người ta nói xa nhau đôi lúc hay nghĩ lung tung và sinh ra nghi ngờ đúng không em? Đối với anh niềm tin mà anh dành cho em là tuyệt đối, đôi lúc có giận hờn vu vơ nhưng thật ra anh rất thương em. Đúng là thương nhau nhiều cắn nhau đau phải không em? Một điều mà anh chưa bao giờ nghĩ tới là một người đàn ông xấu xí, thấp bé như anh lại có một người yêu xinh đẹp và thùy mị, đoan trang biết suy nghĩ chu đáo là em, đúng là anh thật diễm phúc không một từ nào diễn tả được.
Em đã bước vào trái tim anh như một màu hồng, một trái tim luôn hòa cùng nhịp đập với anh, như cùng chung điều gì đó sao mà hạnh phúc sung sướng vậy. Đôi lúc anh thật giống trẻ con em nhỉ, yêu một người mà không bảo vệ và giữ được trái tim họ bên cạnh mình, có lẽ khi nói ra em sẽ buồn lắm đây. Thật lòng anh luôn muốn em gần anh chứ không muốn xa đâu, nhưng làm sao ngăn được em nhỉ, chúng ta đành chấp nhận số phận thôi. Anh cũng không hiểu vì sao trước bao nhiêu người anh không có một cảm giác sợ sệt rụt rè là gì mà trước em anh lại giống cậu bé vậy nữa. Không phải vì anh quá hiền, cũng không phải giả tạo, mà khi gần em anh hạnh phúc không thể nói nên lời được nữa.

Anh cũng biết lá thư tay cuối cùng ấy em đọc sẽ cảm động mà khóc cũng nên. Nhưng em đừng khóc em nhé, khóc nước mắt chảy dài sẽ xấu gò má xinh đẹp đó nhớ chưa. Anh nói anh viết lá thư đó không nhớ gì nhưng thật sự anh đã dồn nén hết tình cảm của anh vào đó rồi đấy em ạ. Anh viết mà như chưa từng được viết ấy, vội vã và cứ run run đôi tay, anh cứ nghĩ cảm giác khi em ra trường rồi anh có muốn gởi cũng không đến nữa. Có lẽ vì yêu rồi cảm giác  khi xa nhau nhớ nhau vậy chăng? Anh luôn có cảm giác yếu đuối vì anh giống bác anh - luôn điềm đạm, nhẹ nhàng sâu lắng tình cảm nữa.
Em biết không, anh không phải là một người yếu đuối và không biết bon chen đâu, anh đã trải nghiệm rất nhiều trong xã hội, giờ đối với anh cái gì anh cũng biết làm cả nhưng có một điều anh chán vì gia đình anh còn nhiều vấn đề mệt lắm. Anh có cảm giác luôn thương mẹ và em gái rất nhiều nên giờ anh có người yêu rồi cũng vậy, anh không muốn ai khổ hết, tội nghiệp lắm em ạ. Anh luôn luôn bất mãn và mâu thuẫn với suy nghĩ của chính mình, anh không biết mình đang làm gì và vì sao vậy nữa.
Đôi lúc yêu một ai đó anh luôn mong người đó bên anh mãi mãi và anh có thể chở che cho người đó, bảo vệ suốt đời, nhưng cũng có lúc anh thấy bi quan, vì anh mặc cảm với chính mình, với gia đình anh. Anh sợ em lại khổ nữa, nên đành chúc em ra đi có một người con trai tốt và luôn yêu thương em mà thôi. Mặc dù anh rất yêu thương em, nhưng thôi xem như chúng ta có duyên mà không có nợ vậy.