Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Về chuyện VN số 1 về Cafe...

Lâu lắm mới viết bài cho blog này đươc. Có nhiều lý do để mình làm điều đó. Lập một blog khác, để không ai biết mình. Mọi thứ vẫn im lặng. Có thể chứ!!!  Hơn nữa mình về nhà rồi, tận Điện Biên xa xôi. Chỉ có núi rừng heo hút. Sương mù giăng kín mỗi sáng thức dậy. Nhưng yên bình, và thanh thoát hơn. 
Cà phê, nhà mình trồng cà phê cho nên hơi bận bịu chút. Nhưng mình vẫn cố gắng lên mạng đều đều mỗi tối để check tin tức. Từ hôm được tin cà phê Việt Nam xuất khẩu số 1 thế giới. Mình buồn chán và thất vọng vô cùng. Và  mất dần niềm tin vào lãnh đạo Đảng và Nhà nước. Vì sao ư! bài học lúa gạo còn đó, số 1 nhưng giá cà phê mua trong dân (tức nhà mình bán ra đó) giảm tệ hại, mọi năm bình bình từ 40-50. Thế mà năm nay không vượt nổi 35 ngàn/ 1kg cà phê trấu khô. 
Thất Vọng.