Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Điều phải đến

My love



Điều gì đến thì nhất định sẽ đến
Nụ hôn này anh quyết chẳng trao ai,
Bởi vì em vẫn rạng ngời như thế
Hút hồn tôi bằng những buổi chiều phai.

Tình anh vẫn thế, nguyên vẹn tháng ngày
Lưu luyến hoài ở những buổi chia tay,
Em ra về để căn phòng hoang lạnh
Ngồi một mình, anh lại nhớ bàn tay.

Bờ môi em ngày nào bỏng cháy
Cuốn lấy nhau quên đi ngày thu lạnh
Cứ ước gì thời gian đừng trôi vội,
Để giữ mãi vòng tay cạnh vòng tay.

Anh không quan tâm ngày qua, quá khứ
Bởi bây giờ, ta đang thuộc về nhau.
Và tương lai, ngày mai là mãi mãi
Sẽ yêu nhau trong suốt cuộc đời.

Điều gì đến cuối cùng sẽ đến
Đám cưới đường xa rước em về
Sống hạnh phúc trong căn nhà yên ấm
Bỏ mặc đời, bỏ mặc những bon chen.

2-9-2011