Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

cho một lần nữa xa nhau

nỗi buồn này là vô tận
giữa những ngưỡng cửa của cuộc đời
giữa danh vọng, vô vàn điều ngang trái
đi giữa làn đạn của đau thương
ta mất nhau giữa vô cùng
là điều không hề muốn

dù rằng ta sinh ra không để cho nhau
nhưng không thể mất nhau quá êm đềm
giữa bộn bề rắc rối
để phải rời xa
ngày mất em, là lần đầu anh phải lau khô giọt nước mắt
trước nỗi bất lực của yêu thương

anh tự cho mình lang thang từng góc phố
đếm lại những ánh đèn đường
xem thời gian có còn ngừng lại

vớt vát nỗi vấn vương...

Xuân Kiên. t9-2014  

Là chính mình… “Nếu đó là tội lỗi”

Book Hunter: Hôm nay ngày 29/8/2014, kỷ niệm ngày giỗ của Lưu Quang Vũ cùng vợ là nhà thơXuân Quỳnh (29/8/1988), xin được đưa ra vài dòng cảm nghĩ sau khi đọc bài thơ “Nếu đó là tội lỗi” của ông.

Một con người không phải chỉ là một cái tên trong hộ khẩu
Một con tốt trong bàn cờ
Một viên gạch một cái đinh
Để treo biển hàng và đặt ghế
Từ bao giờ ta đã lạc mất hồn chỉ còn danh. Tâm cũng mất đành làm tiểu tốt. Đã biết hòn đá chất thành núi, còn ta kê cho cái ngồi kệch cỡm. Tiện tay người ta tròng lên cổ,… nhỏ bé như cách xa mịt mùng. Xa mãi ra khỏi chất người!
Con người chưa được làm người
Bao lệnh cấm đang đè lên thế giới
Cấm yêu thương cấm khát vọng cấm tự do
Bao con chim bị nhốt ở trong tù
Bao giải băng đen che kín mắt
Người ta chẳng thể sống nếu đói khát, sẽ chẳng tồn tại nếu ngừng mơ. Phía ngoài kia, xa khỏi mép giày độc đoán là tình yêu hay tự do? Chất người đâu nằm dưới ngột ngạt và đè nén. Nó là sự vô hạn của gió, là những giấc mơ bay của những con chim trong lồng. Biết bao người chưa một lần mơ bay.
Khi bè bạn gặp nhau có người theo dõi
Thầm thì không dám nói to
Khi những bài thơ anh viết ra
Chỉ một mình anh đọc
 Biết bao câu chuyện thập thò trên đầu lưỡi. Biết bao rung động chưa một lần được cộng hưởng.
Chúng đến sau những bức vách, chúng đi trong màn đêm, chúng biến giấc mơ của ta thành nỗi sợ.
Nhưng trước khi có chữ viết
Đã có thơ ca
Như tình yêu thơ đã sinh ra
Không phải vì tiền nhuận bút
Không sợ ngục tù bạo lực
Dù khổ sở dù phiền hà
Thơ không bao giờ câm lặng
Như nhịp đập của trái tim trung thực
Là nhân chứng của anh
Là ngọn lửa trắng trong
Trên lịch sử tối tăm trên tro bụi
Nhưng trước cả khi con người áp đặt lên vẻ đẹp tâm hồn những cái khuôn ký tự thì sự nảy nở ấy đã diễn ra khắp mặt đất. Cũng như niềm đam mê bày tỏ vẻ đẹp ấy không bao giờ là sự đánh đổi, lại càng không mảnh may run rẩy trước cái giới hạn của vật chất và sự man rợ. Dẫu có phải gồng mình và nín nhịn, thì cái đẹp trong những con chữ không bao h tĩnh tại. Nó là hiện thực, là những gì xuất phát từ nơi tình yêu bắt đầu, nó hiển hiện theo dòng chảy của cuộc sống. Nó là bản thể của cá nhân ấy, cháy lên toả ra sự tinh khiết, thuần tuý. Nó bùng cháy trên sự tàn lụi, chiếu sáng trong khoảng không gian và thời gian.
“Và nhân thế sẽ còn yêu ta mãi
Bởi giữa thuở bạo tàn ta đã ca ngợi tự do”
Ca ngợi tình yêu giữa thế giới hằn thù
Trước đau khổ của nhân dân thơ đã không gian dối
Nếu đó là tội lỗi
Anh hãy nhận về mình, như trách nhiệm, như niềm vui
Và sống chết cùng người, đất nước mến thương ơi.
Và tình yêu nhân gian sẽ mãi dành cho ta, trong những ngày ấy ta đã vinh danh sự giải phóng, vinh danh ánh sáng của niềm hạnh phúc, sự tốt đẹp giữa sưj hỗn độn và chối bỏ. Trước nỗi quằn quại, gian lao của thế gian nổi lên sự trần trụi ko giả tạo trong những vần điệu.
Nếu ngay cả vẻ đẹp ấy là sai trái, tôi xin đón lấy hình phạt về mình, đảm bảo rằng nó sẽ sống mãi, cũng như niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong cuộc đời mình. Hỡi đồng bào ơi, tôi đang kể về các bạn đấy!
 Sơn A



Nguồn: http://bookhunterclub.com/luu-quang-vu/
Xuân Kiên sưu tầm!