Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

những ngày tôi sống xa Hà Nội



những ngày tôi sống xa Hà Nội 
xa tháng ngày sinh viên còn trọ học
 
xa những con đường lưng người nhễ nhại
 
chụp cảnh tắc đường cũng thành thú chơi.
 

những ngày tôi sống xa Hà Nội 
xa cả những buổi cà phê Cuối Ngõ 
quán bia Văn, lạnh cả những chiều mưa 
trà đá vỉa hè, dẫu bụng chẳng được no. 

những ngày tôi sống xa Hà Nội 
xa chiều nào, hồ Gươm gương cờ đỏ 
rạo rực lòng cùng dòng người hô vang, 
mà cờ ấy, cũng chỉ một sao vàng... 

những ngày tôi sống xa Hà Nội 
những ngày bình dị với quê hương 
cuốc vườn, chăm ao và thưởng thức 
ánh trăng tròn, cảnh hiếm gặp khi xưa....

KHX, 8.7.2012