Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Phải nén lòng



Chẳng hiểu tại sao những lúc
Nhớ em, anh lại cố kìm lòng
Để quên tàn thuốc ở bên tay
Để nguội chén trà nóng, bên khay

Chẳng hiểu vì sao những lúc  
Nhớ em, anh lại phải kìm lòng
Để thơ về bao nhiêu lần đêm vắng
Gió mênh mông, trăng buồn khuất sau mây

Bài thơ kia anh biết sẽ thế thôi
Chỉ đăng lên blog riêng anh
Sẽ chẳng bao giờ em đọc được
Mà có đọc em cũng chỉ cười vui

Những nỗi nhớ chỉ mình anh chịu đựng
Những dày vò chỉ có anh đau khổ
Nhưng một ngày, anh cũng kìm nỗi nhớ
Để nhận ra như thế chẳng đáng đâu

Nhưng câu thơ, lắm lúc trái ngược hẳn
Không chạy ra theo điều anh muốn viết
Cứ vẽ vời chẳng nén nét bàn tay
Ném bút đi và thở dài bất chợt

Chẳng hiểu vì sao những lúc
Nhớ em anh lại phải kìm lòng
Cuộc đời như dòng sông uốn khúc
Mang nước về với chính biển khơi

Anh hiểu vì sao những lúc
Nhớ em anh phải nén lòng
Nhưng thời gian sẽ cho anh làm được
Phải kìm lòng để được nhớ về em 

11/4/2012 

Lẽ ra...



Lẽ ra hôm nay mình đi học NV báo, nhưng thầy lại báo nghỉ. Lẽ ra hôm nay mình định lên thư viện để tìm mấy bài viết về Nhật Bản tham khảo cho báo cáo thực tập, nhưng lại đi ngồi lan man trà đá. Lẽ ra hôm nay mình định lúc về làm vài cốc bia – một mình thôi, nhưng lại hết tiền…
Thực ra có nhiều cái lẽ ra, trong cuộc sống, dù ta có ấn định hoạt động mỗi ngày theo một kế hoạch nào đó song không phải lúc nào cũng răm rắp theo những kế hoạch đã vạch sẵn được. Vấn đề là ta làm việc thế nào, thực hiện nó đến đâu, với quyết tâm như thế nào,và kết quả đạt được ra sao? Nhưng nhiều khi mình cũng không quan tâm nhiều đến kết quả, mà là ở chỗ mình thực hiện nó, nghĩa là sự cố gắng của mình thôi. Làm hết sức mình là được rồi. Và điều quan trọng là mình đã hành động, có thể đó là bồng bột, nhưng đó là những gì mà mình thích, mình thấy cần thiết, chí ít là trong quãng thời gian mình thực hiện nó. Còn nhưng việc mà không thích, mà vẫn phải làm. Thì, điều đó chắc chắn kết quả sẽ không ra sao, mà nếu tốt thì chắc chắn nó sẽ đem lại nhưng suy nghĩ không hay về xã hội, hoặc những suy nghĩ về việc tại sao mà mình phải làm những điều mà mình không thích. Tại sao? 

Muỗi

Dạo này khí trời chuyển giao mùa, nên cảm thấy nóng nực hơn, muỗi cũng nhiều hơn. Chi chít những con muỗi vo ve bên tai trong từng giấc ngủ. Đã mấy đêm mình mất ngủ vì chúng. Nhiều khi không chịu được phải dậy để bật điện lên. Nhưng không giảm bớt đi bao nhiêu. Cuối cùng mình chọn giải pháp bỏ màn... Thế là ngủ ngon.. hì hì.  
Ảnh: My.opera.com



Đêm buốt lạnh 
Muỗi giăng 
bỏ vết thương chưa lành 
Say giấc nồng dở dang.