Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

Đêm đêm bên bàn tay...


Ngồi làm cú đêm mà dạo này muỗi vo ve hơi bị nhiều, bất chợt một nàng muỗi dịu dàng dừng lại trên tay cầm chuột của mình. Và bắt đầu châm ngòi qua làn da yếu mềm, ban đầu mình định vỗ cho nó một cái chết tươi luôn, nhưng thấy cái máy ảnh để gần đấy, cái tay trái vơ lấy lia vài kiểu, trong khi tay phải vẫn để nguyên cho nàng muỗi ta chích. 

Lúc đầu cũng đau đau, sau thì thấy ngứa ngứa, khó chịu vô cùng. Chỉ muốn đập, hoặc là rung tay để nó bay đi mà thôi.  


Nhưng sau khi lia được mấy nháy thì bỏ máy xuống, vỗ 1 phát!!! Thế là mình lại sát sinh... Đặt nàng vào lòng bàn tay mình mà thấy nhỏ bé quá, tội nghiệp đời con muỗi, nhưng trách sao được mình đã sát sinh chứ. Nếu mình không đập chết thì có nghĩa là mình sẽ bị chích, mà bị rồi đấy thôi, mà bệnh từ muỗi thì cũng nguy hiểm lắm lắm. Nhưng may mắn cho nàng muỗi này là vào tay mình, nên có vài kiểu ảnh - gọi là di ảnh lúc sinh thời.... 



Đây lại là một nàng muỗ khác, may mắn hơn là mình chỉ chụp thôi chứ không tiêu diệt. Vì nàng ta đậu trên tường mà. Ngồi đọc Tốt-tô-chan, vô tình thấy thế là chụp thôi, được thêm một nàng muỗi vô ảnh của ta mà... 


Cà phê đêm...Đang ngồi viết cái báo cáo thực tập, mang ý định thức trọn đêm nay. Nhưng chưa biết để làm gì, có lẽ phải thêm cốc cà phê nữa, xem có ngủ được không đã. Vì báo cáo thì mai lên thư viện trường đọc đã, mới làm được cụ thể... 


Nhìn ảnh mấy con muỗi ăn đêm, chợt nhớ về những người phải mưu sinh ngoài đường phố về đêm. Đặc biệt là những cô gái mà làm cái nghề mà thiên hạ khinh bỉ - nghề mãi dâm. Quan điểm của mình là không nên khinh bỉ ai cả, vì dẫu sao, họ cũng sống bằng lao động của bản thân, dù bằng cách nào đi nữa. Và không phải ai cũng muốn làm cái nghề đó, nhưng hoàn cảnh nhiều khi không cho phép họ làm khác được. Giống như khi ta đang trên con thuyền lênh đênh giữa biển khơi, đâu phải muốn trở lại bờ mà được đâu. Họ cũng vậy, làm người lương thiện ư? Tạm mượn câu viết của Nam Cao viết về Chí Phèo, ai cho họ lương thiện chứ? Khi mà xã hội đầy những kẻ gian dối, mà những kẻ ấy có bao giờ lộ mặt đâu.... 
Sự phát triển của nền kinh tế, sự đi xuống của đạo đức xã hội, rồi nền giáo dục yếu kém.... hay nói cách khác là xã hội bây giờ sống vì tiền là chính. Ngày xưa, ông cha ta có câu "Miếng trầu là đầu câu chuyện" còn nay thì sao, mọi người vẫn nói với nhau rằng, "phong bì là đầu câu chuyện". Hay có tiền mua tiên cũng được. Dù không phải tất cả nhưng những người có tiền bây giờ, những thanh niên đi xe sang, xe đẹp. Tôi chắc chắn chẳng phải tiền của họ làm ra, đó là tiền của bố mẹ họ. Và họ tiêu tiền như rác. Hoặc những quan chức, ở VN đã làm quan là sẽ giàu, sẽ có tiền, có đất, có v.v... thứ. Dù chỉ là những chức nhỏ nhặt như trong chính quyền xã mà thôi. Chứ đừng nói gì đến các cấp lãnh đạo cao hơn. 
Mà thôi, không nói nữa. Bài này cốt là khoe cái ảnh con muỗi, nói nhiều thế làm chi. Chính trị chỉ là chuyện của những người nhàn rỗi thôi. Nếu bạn có một công việc, một gia đình. Và bạn phải lo lắng sao cho gia đình mình tồn tại được trong cuộc sống hiện nay. Bạn phải làm việc, làm việc và làm việc để thêm thu nhập vì mọi thức giá cả cứ tăng lên chóng mặt.... Và bạn làm gì còn thời gian mà bàn luận chuyện thế sự nữa chứ. Còn nếu một ngày bạn nhận ra rằng vì sao mình kiếm nhiều tiền thế mà vẫn thiếu thì có thể là giá cả thị trường tăng, hoặc do một vài loại thuế khác nhau. Lúc ấy bàn sau... 
Còn bây giờ, hãy cứ lo cho mình một cuộc sống đi đã, hoặc tạm hài lòng với cuộc sống hiện tại, để làm một cái gì đó mình thích... Thế là sống có ý nghĩa rồi... Phải không nào???