KHX: Nhân vụ lên Tam đảo hôm trước, định viết một cái gì đó mà chưa viết được, còn thiếu chút xúc cảm. he. cho nên đăng tạm một câu chuyện ngắn gọi là để nhớ một lần đặt chân lên đây...
Tác giả: Sưu Tầm
Thế là, giữa một buổi sáng Sài
Gòn rực rỡ, tin dữ mà gia đình tôi chờ đợi thấp thỏm suốt mười năm ở bên này vĩ
tuyến, đã từ bên kia vĩ tuyến mười bảy bay sang. Bà ngoại tôi, người cuối cùng
của dòng họ Nguyễn còn ở lại miền Bắc đã tạ thế.
Hung tin thu gom trong mấy dòng
bưu thiếp lời lẽ mơ hồ, ngày giờ và chi tiết cái chết nghìn trùng cách trở
không được nói đến tường tận, nhưng tôi, tôi biết bà ngoại đã nằm xuống ở đâu,
cặp mắt nhân hậu một đời nhỏ lệ xót thương kẻ khác ấy đã khép lại dưới vòm trời
nào, thước đất nào đã được bà lựa chọn gửi nắm xương tàn của một tuổi già cô
độc.
Thửa ruộng nhỏ nằm dưới chân một
sườn đồi trọc. Đất đỏ rờ rỡ màu máu. Thửa ruộng có một thân cây lớn nghiêng
bóng, kế liền với một con đường sỏi đá và cỏ bồng hoang vu, trên đầu là những
đám mây trung du và đám mây của một vòm trời trung du trắng xốp như bông nõn ấy
nổi chìm ở bên này và bên kia một vùng rậm rì xanh đặc là hai sườn Tam Đảo.
Từ đỉnh núi, đổ xuống một ngọn
thác trắng phau nhìn xa như một sợi chỉ bạc. Từ cuối con đường hoang, vang lên
tiếng vó ngựa lộc cộc về chiều. Từ những xóm xa lọt vọng vào thị xã tiếng chầy
giã gạo ba trăng. Tự miền cao phả về cái hơi thở âm u của núi rừng Việt Bắc. Tự
miền dưới thổi lên cái hương thơm đầm ấm của lúa mạ đồng bằng. Người ta khiêng
quan tài bà từ căn nhà rêu phong cổ cũ đi ra, cách hàng nghìn cây số tôi cũng
hình dung thấy rõ ràng như vậy, đám táng kéo dài trên con đường lả lay cỏ bồng,
chiếc quan tài in lên nền trời Tam Đảo, và nó được hạ huyệt trong thửa ruộng
đó, không thể trên một thức đất nghĩa địa nào khác. Bởi vì bà tôi, nếu đã ở
lại, nếu đã chối từ vượt tuyến cũng chỉ để được nằm xuống bên cạnh đứa con xấu
số của bà là bác Cả Đoàn. Bác Cả được chôn ở thửa ruộng ấy, mấy giờ sau khi bác
chết, cái thân thể trần truồng lỗ chỗ vừa đúng 17 vết đạn liên thanh.
o O o
Câu chuyện xảy ra cách đây đã
mười lăm năm. Nhưng thảm kịch của người bác điên loạn, còn xảy ra lâu hơn nữa
về trước, từ khi tôi còn nhỏ dại. Tôi kể lại dưới đây. Vì cái chết của người
bác điên rồ là một trong những hiện tượng lạ lùng không bao giờ tôi giải thích
được.
Mãi mãi tôi còn nhớ tới những
chuyến về thăm quê ngoại đó, chuyến xe hàng cũ kỹ nổ máy từ tối đất nơi chân
sóng rì rào của một xóm đạo vùng biển ỳ ạch chuyển mình trên những con đường
liên tỉnh trải đá xanh hun hút. Những dốc đò rồi những bến phà. Dưới vành trời
hắt hiu của mùa đông miền Bắc, chiếc xe cũ kiên nhẫn nuốt dần từng cây số
trắng, thả lùi những xóm làng chài lưới về sau, tiến dần vào một vùng rừng núi
cằn cỗi. Ngọn Tam Đảo hiện ra trong sương chiều, đỉnh núi chìm nhòe trong lớp
mây xám loãng như một chiếc khăn choàng đánh đai lấy nó. Rồi là niềm vui náo
nức tràn trề trong gió rừng đổ xuống khi chiếc xe trườn vào thị xã Vĩnh Yên le
lói ánh đèn. Chiếc xe kéo thả mẹ con tôi xuống một căn nhà cuối tỉnh lỵ.
Cha tôi đánh điện tín từ hôm
trước. Và bà tôi ngồi đó, trước thềm cửa, chờ đón chúng tôi. Bà chít khăn mỏ
quạ, mặc áo bông ngắn. Mỗi năm bà mỗi già, nhưng ánh vui mừng cảm động của đôi
mắt vẫn ngời lên, lấp lánh, khi tôi tự xe nhảy cẫng xuống, và mặc mẹ tôi quát
mắng không được lôi bà như thế, tôi kéo bà sềnh sệch vào nhà. Bữa cơm, tôi ngồi
chồm chỗm trên lòng bà, vòi quấy đủ thứ. Bà nấu chè và làm mứt dừa ngon vô
cùng. Chè bà cốt, màu mật đặc quánh, mùi gừng thơm cay phảng phất trong mùi
hương gạo nếp bùi ngậy. Dừa mật Vĩnh Yên nổi tiếng miền Bắc, bà nấu thành một
thứ mứt dẻo quyện, trong suốt, đỏ thắm, đựng đầy trong một vò thủy tinh lớn.
Những ngày về thăm bà ngoại, dạ dày tôi căng phình, đuôi mép lúc nào cũng
nhuếch nhoáng màu đường màu mật. Vui thú không bút nào tả xiết. Thức dậy sau
một đêm ngủ vùi vì chuyến đi mệt nhọc, buổi sáng tôi chạy ra đầu nhà, và cặp
mắt của đứa nhỏ chỉ quen nhìn bãi cát và sóng biển trong tôi đã ngó nhìn đến độ
bàng hoàng ngây ngất ngọn Tam Đảo hiện hình chất ngất trong buổi sáng trung du
yên tĩnh, ngọn núi đứng đó, sừng sững trước mắt như một hình ảnh thần linh
hoang đường, với cả một thế giới kỳ lạ, bí mật của nó ẩn kín ở sườn núi bên kia.
Nguồn: motsach.info