Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Vô đề


biết màn đêm vẫn còn giá lạnh 
mà đường về vẫn chỉ mình anh 
một mình anh giữa mùa bão nổi 
vẫn đứng vững một bóng hình em 

vẫn chịu cái lạnh của từng đêm 
vòng tay ngày nào, ngỡ đã quên 
mà vẫn vỗ về từng giấc ngủ 
để giật mình, gọi xót xa đưa...