Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Trò chuyện bên vại bia...

Hôm qua, mh` đi uống bia với mấy thằng bạn. Hỏi về công việc dự định sau khi ra trường, chúng nó đều nói đến việc làm ở cơ quan nhà nước, nào thì UBND huyện, tỉnh, hay là xin vào chỗ này chỗ nọ. Và quan trọng là cái khoản báo giá, ít thì tầm trăm triệu, bình thường thì đôi ba trăm. Và gia đình sẽ lo khoản đấy - dĩ nhiên rồi. Còn mình buông ra một câu cụt lủn: tao mà có 200 triệu, thì tao về nhà mua mấy chục héc - ta đất hoặc đầu tư làm ăn còn hơn. Bọn nó nhìn mình, lúc đầu tưởng mình đùa thì cười trừ. Sau thấy mình nói thật, thì ko thấy chúng nó nói gì mà nhìn mình như người trên giời ấy. Mình biết chúng đang có ý bảo mình ngu ngơ, không biết gì cả. 
Quả thật trong đầu mình luôn có cái ý nghĩ ấy. Dù cho cái kết quả học tập của mình chả ra cái cóc khô gì. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là mình đã bắt đầu thức tỉnh sau chuỗi ngày u mê với những gì tốt đẹp mà các thầy ở trường gieo vào đầu mình... 
Người ta thường có câu, nói trước bước không qua, nhưng với điều kiện như bây giờ thì, việc chia sẻ những thông tin về một phần kế hoạch của mình là một phần động lực giúp mình sẽ cố gắng hơn mỗi ngày... 

Ngày đầu tiên đi học... viết!!!

Hôm nay mh` học buổi đầu tiên của lớp Nghiệp vụ kỹ năng viết báo ở trường. Bắt đầu mở mang ra được nhiều điều về cái sự viết, dù hôm nay mới học viết tin, kỹ năng viết tin. Mình tin rằng mình ko sai lầm khi học lớp kỹ năng này, mặc dù hơi tiếc nuối là tại sao ko học nó sớm hơn. Nhưng có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn. 
Tận chiều nay mh` mới biết là có lịch học, thế là vội vàng phóng xe lên trường với bộ quần áo còn nguyên dầu mỡ buổi sáng để lại... nhìn mình lôi thôi khỏi phải nói luôn. Kể ra mh` cũng hơi ngại thật, nhưng chả lẽ lại nghỉ, mà mh` ko thích thế. 
Thầy giao cho cái bài tập viết tin mà loay hoay mãi chẳng ra hồn. Buồn. Vì dù sao cũng năm cuối đại học mà cái trình độ viết chẳng ra sao. Nản thế chứ. Nhưng ko sao, có thế thì mh` mới đi học chứ, coi như học lại cách viết cùng với khả năng cùng mh`, mà ko, phải là sự đam mê mới đúng. 
Vì thực ra, viết báo rất hay, ngoài việc thỏa mãn cái niềm đam mê của mh`, được viết, được đi đây đó, mà vẫn có thể tự nuôi bản thân. 


Tất nhiên, từ bây giờ đến lúc đó còn xa xôi lắm, cả một chặng đường để phấn đấu và cố gắng cơ mà...