Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Thơ cho những ngày mưa Hà Nội

1. Trời không chịu nắng
để thấy mặt trời
để ta thong dong
trên đường phố rộng...

2.
trời xanh đang nắng
bỗng đổ cơn mưa
và ta đang tỉnh
để rồi say sưa...

3.
chiều buông dài trên phố
với hàng liễu thướt tha
điếu thuốc tàn chờ đợi
một người đến dưới mưa...

4.
bao vui vẻ ngày nắng
bao cay đắng chiều mưa
dồn nén không khí ẩm
để nồm từng vết nhăn.

một buổi qua Bồ Đề

Hôm trước mh` có qua Bồ Đề bên Gia Lâm, chụp vài kiểu ảnh. Cũng chả có gì nhiều cả. Chỉ là mh` tý toáy giơ máy lên chụp vài kiểu nhân lúc chờ làm việc thôi.... 

Hồ Bồ Đề số 3, bên khu Lâm Du 


trên đường Ái Mộ, một trường mầm non tư thục dạy các bé bên lề đường  

 
họ cho các bé chạy nhảy mấy vòng rồi cho vào... 
Trên đường Ái Mộ, chỗ mình làm hôm ấy, có một trường mầm non tư thục đưa các bé ra vỉa hè chạy nhảy, chỗ đó còn kẻ vạch vôi nữa, chắc bên trong nhà chật không có sân. 


cảnh chụp từ tầng 4

Cạnh cánh đồng rau là một công trình mà mình thấy đề tên là trường cấp THCS - THPT, hình như là cao cấp gì gì đấy. Mới tuyển sinh năm nay, chắc cũng chỉ bắt đầu thôi, nhưng nhìn cũng được phết. 
Thế rồi tối hôm đó, mình lại đi học và vội vàng phi xe về trường trong bộ quần áo lôi thôi, và toàn vết bẩn... nhưng ko sao đến kịp giờ là vui lắm rồi...


một chút suy nghĩ về công việc sau này....

hôm qua đi học báo, ngồi lại nói chuyện với mấy anh cùng học. mọi người ai cũng đi làm hết cả. mình kém nhất, vẫn đang học. tất cả các anh ấy đều khuyên mình nên về nhà nếu cảm thấy ko thể trụ lại ở hà nội này. rằng cứ về nhà đi, chắc chân rồi sau đấy bay nhảy thế nào thì tùy. tức là sẽ lên từng bước bước một, có mỗi quan hệ rồi, sau đi học hay chuyển công tác là không khó. chính vấn đề này cũng đang làm phân vân nhiều lắm. xét kỹ về mọi mặt thì, đi làm ở một nơi nào đó, như về quê chẳng hạn, rời xa hà nội là khả quan nhất. có nhiều tiện lợi như, cuộc sống dễ chịu hơn, không khí thoáng hơn. nói chung là dễ sống hơn thành phố. dĩ nhiên là điều kiện sống sẽ kém hơn - với những người bình thường như mình thôi.
về nhà trồng rau... 


dĩ nhiên vẫn suy nghĩ rất nhiều nữa, vì bố mẹ để mình tự do lựa chọn, không ép buộc nhiều. nhưng có vẻ như mình sẽ về nhà, tìm một công việc và vẫn sống theo cách của mình....



... và nuôi cá... 


đó không hẳn là phải gần nhà, xa xôi tít mù cũng được. mình vẫn nói vui là chỉ cần chỗ nào có điện và sóng điện thoại là đủ. không cần nhiều. và mình vẫn sống được, làm việc được. và vẫn có thể thông tin ra bên ngoài, vẫn biết được những sự việc trên cả nước và thế giới....
có thể đó là chuyện xa xăm lắm, bởi mình bây giờ khả năng rất kém, nhất là trong khoa nói, ngôn ngữ giao tiếp công việc thì còn quá nhiều hạn chế, dĩ nhiên sự học chưa bao giờ là muộn. tự học là chính thôi...