Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

nếu anh là cây xương rồng...


- Nếu em là cây xương rồng anh có dám ôm em không ?

Anh mỉm cười :

* Vẫn sẽ ôm em thật chặt dù biết sẽ rất đau.

- Còn em thì sao?

Em đẩy anh ra tinh nghịch trả lời :

* Không ôm đâu đau lắm :'>

Anh mỉm cười:

* Nếu thật sự anh là cây xương rồng, anh sẽ không để em ôm anh.
* !!!


đi thực tập


28-2-2012

Những con phố Hà Nội vô tình hiện ra trước mắt tôi, vẫn cái cuộc sống nhộn nhịp, ồn ã, vẫn cái guồng quay náo nhiệt của cuộc sống. Mọi thứ như trôi đi thật chậm mà khi đi qua rồi ta mới cảm giác được cái nhanh chóng của nó. Làm sao mà giữ lại được?
Đứng trên tầng 12 của tòa nhà Viện KHXHVN, nơi tôi thực tập, nhìn rộng ra khung cảnh của một góc thành phố, con phố Liễu Giai và bên kia là Văn Cao, Đội Cấn. Xa xa là một Hồ Tây mờ ảo, những tòa cao ốc như minh chứng cho sự phát triển của xã hội ngày hôm nay. Đi thực tập cũng chẳng có việc gì nhiều, hay nói khác đi là bản thân không đủ bản lĩnh và khả năng để làm việc nơi đấy. Bởi nếu mà tôi cố gắng thì đã chả phải xin vào đầy thực tập. Chỉ để cho có chỗ thực tập ở Hà Nội. Thế thôi!
Bác Viện trưởng đã bảo rằng, cứ vào thư viện mà tìm tài liệu, đọc sách, rồi hết đợt thực tập mà có xác nhận gì thì bác ý ký cho. Cũng chỉ thế thôi.
Trường mình cũng có mấy bạn bên ngành Đông phương được khoa họ giới thiệu sang thực tập, các bạn ấy cũng dễ dàng hơn trong mọi việc. Nhưng thôi, nói đến hoàn cảnh không hay, mình không thích, dù khoa mình làm việc không được hay ho cho lắm, nhưng thế vẫn còn tốt hơn nhiều chỗ khác. Chỉ trách mình không năng động, không chịu tự lo cho mình. Vậy thôi!