Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Sao mh` kém thế nhỉ? chỉ là Fb thôi mà ...

Mình thật kém. chả hiểu sao mà mình kém nữa. gặp khó khăn trong công việc bắt chuyện với ng` lạ. đặc biệt là con gái, dù vì bất cứ lý do nào đi chẳng nữa. chỉ có dám bình luận vu vơ mà, đến lúc nói chuyên tử tế thì tịt ngòi, chả biết nói j nữa. Giận chính bản thân mình. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ ra bao nhiêu câu chuyện, vậy mà tự nhiên nó lại bay đi đâu mất. phải luyện tập chém gió thôi, để trong nhiều trường hợp mh` còn có thể hội nhập được. Và như thế, tương lai mh` có thể bớt đi phần nào đen tối, chứ cứ lầm lỳ thế này. chắc chết mất. phải làm sao bây giờ. Dù đã rất cố gắng song tình hình chưa đc cải thiện tý tẹo nào. chết tôi... ôi!!!