Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

ôi! sự khó hiểu của tình yêu là thế này sao?


mình phải làm gì đây để có thể nói chuyện với em, ít nhất là như hai người bình thường. đùa cợt chăng, trêu chọc. hay nghiêm túc. hay cứ để tự nhiên thế, cứ để tình cảm trôi đi qua những nụ cười, qua ánh măt vu vơ len lén. lớn rồi, 25 tuổi rồi, mà tình yêu sao mà cứ vu vơ, ngây thơ như tuổi học trò vậy. à không còn thua xa cả mấy cô cậu cấp 2 bây giờ ấy chứ. đã gần 4 tháng thấy em, gặp em, cùng một không gian khu trọ, ấy vậy mà chưa một lần đối thoại với em... chỉ đối thoại qua ánh mắt liếc qua và cái cười gượng gạo. thế là làm sao... có thật là đã thích nhau rồi không? có thật là tôi đã vì thấy em ngay từ lần đầu tiên mà chuyển thẳng vào trường để mà ở hay không? hay vì mục đích khác? thây kệ... mục tiêu là phải đối thoại được với em trong bất kỳ một trường hợp nào.
một tình yêu vô tư, vô điều kiện, đơn giản là thế mà vẫn cứ thấy khó, thấy bối rối lúc cần đến... cái mục tiêu ấy, chỉ còn chưa đầy tháng nữa là đã phải hoàn thành... một mục tiêu trước mắt. để nghĩ về em: HOÀNG HOA


Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã
lạc chủ đề khi viết mấy câu thơ
lỗi nhịp tình yêu thêm lần nữa
chẳng hề gì khi tuột một giấc mơ

em có yêu hay không cũng vậy
anh không buồn vì có gió và mây
cuộc đời vẫn chảy, chân cứ bước
đường xa vạn dặm, chỉ có gió và mây

một lần gặp gỡ là định mệnh
lời nói gió bay lại càng hay
trên con đường mà ta hằng dấn bước
biết một nơi đã không thuộc về mình.
chuyện vui đùa dường như quen thuộc

chẳng làm ta thiếu vắng niềm tin  

lần lượt đi qua


lần lượt rồi đi qua
trên con đường phủ đầy cát bụi
nơi kia rồi ta từng đi tới
nơi kia rồi ta sẽ dừng chân
ánh mặt trời đâu soi rọi mọi nơi trên trái đất này
vẫn còn những ngóc ngách tăm tối
những nhỏ mọn đớn hèn dưới danh nghĩa manh áo kiếm cơm
những tủn mủn kéo dài nỗi đau xót
cho muôn dân
hay trái tim này
cơn bão này qua, cơn bão kia tới
có ai thăm hỏi, những đầy tớ nhân dân

lần lượt rồi đi qua
đời ta có những người con gái
ai sẽ đi qua ai dừng lại?
giọt nắng cuối chiều vương tóc mẹ già
nhìn đứa con chịu oan không bày tỏ
còn bao mảnh đời cay đắng cõi nhân gian
còn bao kẻ núp bóng chuyên quyền
xót xa.

lang thang hoài trong nỗi nhớ lặng yên
thành phố bé thế
mà tìm chẳng thấy một người yêu
thành phố bé thế
mà như bao người xa lạ
cô đơn

thành phố bé thế
sao rác chất đầy
tanh tưởi mùi máu tươi
trong xác thịt con người
trong hơi thở hôi thối

vì thiếu lòng tin, thiếu tính người 

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

gửi cho em, điều tôi muốn nói

giữa 2 luồng cảm xúc khác nhau. một người rất xưa đã lên xe hoa. điều ấy lúc này ko nên nói đến nữa. tôi đã ko có mặt ở đó thì chẳng nói làm gì. còn người bây giờ thì đang chìm trong những bâng khuâng mơ hồ. em nói với ai đó, chứ ko hẳn là tôi. "a là gì trong trái tim e" nhưng tôi thì cứ nghĩ đó là e hỏi tôi. và tôi tự trả lời cho mình. một vài tin nhắn vu vơ chẳng nói được gì, thời gian riêng tư để nói với em dường như chẳng có. 1 rồi 2 lần gặp cũng cho tôi hiểu được rằng, e là 1 nửa trái tim a kể từ khi a gặp em. còn tại sao lại là 1 nửa, khoảng trời văn thơ có lẽ e cũng thấu hiểu thôi. vì anh biết chả ai tin người mới quen đã nói như thế cả. một nửa ko có nghĩa là tất cả. một nửa vẫn còn những chơi vơi. một nửa cho em, nửa còn lại là cho bản thân tôi, cho bố mẹ và em gái tôi, cho công việc của tôi. thiếu một nửa trái tim cho em, tôi vẫn sống được, vì nửa yêu thương kia theo thời gian hàn gắn phần nào, nhưng nửa của tôi, gia đình và công việc - vĩnh viễn ko thể thay thế được. một nửa cho em, là tôi đã dành cho em trọn vẹn phần còn lại trái tim mình. với tôi e là ng` đặc biệt. giờ này tôi viết cho e, sau cuộc nhậu cho tan nỗi buồn. dù cho tôi biết thật lòng thường đem lại sự khó tin hơn những sự dối trá tầm thường. tôi muốn để dành quãng thời gian hạnh phúc ấy, ít nhất đến lúc ta có thể, sau những lời đã trao, sau một số lần gặp mặt đủ để biết, tôi không thể mới ít ỏi thế đã nói với em rằng 1 nửa trái tim này đã trao em.nhưng thật tâm tôi đã coi như thế. sẽ quá dài nếu như e đọc được những dòng này, nhưng nếu e đọc được, thì hãy nói với tôi rằng hoặc là mh vẫn có thể gặp nhau, hoặc là đừng bao giờ thế nữa... 
tôi tin em sẽ có câu trả lời này... vì tôi biết mh đang ở đâu, và mh như thế nào... !

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

mọi thứ mới chỉ bắt đầu



mọi thứ mới chỉ bắt đầu
nhưng anh tin vào điều đó
dù không xa nhưng chẳng thể quá gần
cuộc đời không như những cơn mơ
chỉ để đêm về chờ đợi

phía trước đôi ta còn nhiều điều chờ đợi
như con đường hôm qua anh đi đến
những gập ghềnh, làn bụi phủ mờ xe
và những lối rẽ không ngờ tới
nhưng anh vẫn vượt qua, vẫn đi đến
vì đơn giản nơi đó có một người

dẫu còn nhiều điều phải nói về nhau
ai cũng đã từng trải, có đớn đau
vết hằn con tim, vết thương lòng
dĩ vãng phôi pha, tự nhiên sẽ mất
nếu thật lòng thấy đến được với nhau
mọi thứ mới chỉ bắt đầu
như tia nắng buổi đầu sau chuỗi ngày mưa sa
như cơn mưa rào sau những ngày nắng hạn
còn nhiều việc phải làm
bỏ qua sự khác nhau nhỏ bé
anh tin bằng trái tim nhiệt huyết tuổi trẻ
bằng những điều giản dị của em thôi
những giấc mơ bé nhỏ: một mái nhà, một tình yêu
lũ trẻ ngân nga câu ca ta tự dạy
nguệch ngoạc nét bút chúng vẽ mẹ vẽ cha
phía trước còn xa như đoạn đường anh đã tới
đi một mình mà về có cả đôi
mọi thứ mới bắt đầu và anh tin vào điều đó

KHX, 2013 

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Vô đề


biết màn đêm vẫn còn giá lạnh 
mà đường về vẫn chỉ mình anh 
một mình anh giữa mùa bão nổi 
vẫn đứng vững một bóng hình em 

vẫn chịu cái lạnh của từng đêm 
vòng tay ngày nào, ngỡ đã quên 
mà vẫn vỗ về từng giấc ngủ 
để giật mình, gọi xót xa đưa...

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

tình yêu


lời em hứa một lần rồi sẽ quên
lời anh hứa sẽ thoáng qua bên thềm
chuyện tình yêu đâu chỉ là đôi lứa
lấy nhau về là sẽ ở bên nhau

có thứ tình yêu đã bền lâu
có thứ tình yêu vừa chớm nở
ân tình một chút cũng đủ đau
khi vừa lỡ dở nỗi sầu đã mang

chẳng ai cam chịu cảnh khó khăn
ngồi nhìn nhau, nhờ vả cha mẹ
chẳng mấy ai sống dễ dàng
cũng một phần, nhưng không phải cơ chế

dám yêu là đã dám lo toan
bên nhau ý hợp tâm đầu
dám vì nhau mà sống cho nhau

mùa đông


anh biết mùa đông đôi khi không còn lạnh
đường về nhẹ hơn lúc mình anh
có em sẻ chia bao cay đắng
khoảng cách giàu nghèo cũng mong manh.

Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2013

NGỌN NÚI LỬA PHỦ ĐẦY TUYẾT

                                      Nghiêng mình trước hương hồn Đại tướng

trời mùa thu se lạnh
chứa đầy nỗi tang thương
mới nghe đã thấy bàng hoàng
chỉ biết nghiêng mình
gọi tên: Đại tướng
dẫu biết sinh tử là lẽ thường
mà lòng vẫn nặng nỗi đau thương
nghe tin Người mất, lòng đau nhói
đặt bàn tay nơi ngực trái. Nghiêng mình
tiếc thương

làm sao kể hết chiến công
tầm vóc Người
không sử gia nào viết nổi
trận Điện Biên chấn động địa cầu
đưa tên Người trở thành huyền thoại

Người chiến sĩ ấy
như ngọn núi lửa phủ đầy tuyết
với trái tim đầy nhiệt huyết
bên trong phong thái kiên cường
như chim đại bàng bay về nơi vô tận
tên tuổi Người sống mãi
trong trái tim mỗi người Việt Nam

Hồ Xuân Kiên, Tháng 10/2013 

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Thơ

tạm quên đi những điều quá khứ 
tôi trở về hiện thực đời tôi 
môt thoáng qua, rồi chào Hà Nội 
vẫn phải xa, dù muốn ở mãi 
những chuyện tình với khoảng cách thời gian 

trở lại Điện Biên, những mảnh đường chào đón
một chút hương vị của mùa mưa
có đôi lúc tôi thấy lòng thắt lại
nỗi thất vọng tràn về
vì thiếu quyết liệt
nặng lòng với thôn quê
bỏ rơi Hà Nội, thành phố có một người quen

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Nhớ một mùa thu...


Chợt nhớ về quá khứ, để rồi giật mình bởi hiện tại. Nhưng có hề gì đâu, một cuộc sống nhẹ nhàng, chưa chạm phải những lo toan vụn vặt như: vợ, con nheo nhóc... chưa chạm phải những nghiệt ngã cuộc đời. Nhưng vẫn thế, thói đời là vậy... lạc quan nhiều, vô tư nhiều để rồi mà, có những lúc tự buồn, tự bỏ mặc mình trong những suy tư. Tự chuốc lấy những muộn phiền. Để rồi chợt nhận ra, bớt đọc tin tứcbáo chí, bớt xem tivi, nhất là thời sự, bớt lang thang chỗ đông người, sẽ bớt đi những phút tự buồn, sẽ bớt đi những lo toan vụn vặt... một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, một cánh rừng triền miên trước mặt. Để tìm về đúng nghĩa cuộc đời... giống như lời một bài hát: "sống trên đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không... để gió cuốn đi"; Rồi mọi thứ sẽ đi qua, chỉ còn tình người ở lại. 

"Ta đã xa nhưng có khi nào cần đến 
Một thủa mơ màng 
Một nụ môi hôn 
Khi hồi hộp lật từng trang giấy nhỏ 
Anh đã chọn những lời thơ 

Em còn ở lại chiều năm ấy 
Hồ Tây gió lộng sóng xô bờ 

Ta đã xa mùa thu năm cũ 
Những con đường ta đã ở bên nhau 
Hà Nội ơi… 
Ta cần em trong những ngày tuyệt vọng 
Hơi thở cạn dần 
Trái tim thôi nhiệt huyết … 
Với yêu thương

KHX 
Điện Biên, 21-8-2013

Suy nghĩ về Một mớ hỗn độn

Ai cũng có một thời để nhớ, một thời để yêu thương, với riêng tôi, cái thời bên chùm phượng đỏ của mùa hè rực lửa năm nào, vẫn có những nét tự hào, cho dù đó chỉ là những miền ký ức quá xa xôi. Nhưng thi thoảng, đâu đó nó vẫn hiện về, dĩ nhiên với một tần suất ngày một thưa (lẽ ra nó đã biến mất nếu không có một vài kỷ vật vô tình nhắc lại). 
Bế tắc ở hiện tại, chút buồn về tương lai. Đâu chỉ vài dòng chữ, đâu chỉ mấy câu thơ là có thể trút được nỗi u hoài. Quá khứ, đôi khi là quá khứ, ngồi nghĩ về nó, để ta có thêm môt sức mạnh (vô hình) thôi thúc ta có thêm sức bật ở hôm nay (sang ngày mới rồi). 
Những bài hát, cũng chẳng thêm được gì ở hôm nay, một chén rượu nhạt... một mớ hỗn độn... bắt đầu làm lại với những gì ta sẵn có - sự chọn lọc tự nhiên. 
Đôi khi không phải nói ra, nhưng chính bản thân đã có quá nhiều sự tùy tiện, lười biếng và đầy những thờ ơ. Hài lòng với những gì đang có đã là sự thất bại vô cùng thảm hại, nó khiến ta mất đi ý chí cho chính mình. Mất đi lòng quyết tâm cho sự cố gắng. 
Hay sự thất vọng về những điều mắt vốn thấy, tai vốn nghe... cũng làm ta nhụt đi ý chí một cách ghê gớm, nhưng thiên hạ vẫn tồn tại cơ mà, tồn tại ngay trong lòng của những điều trái ngược - đất nước của những điều trái ngược. 
Nhưng... mâu thuẫn tạo sự phát triển... Rất có thể, 10 hay 20 năm nữa, đất nước sẽ thay đổi, vậy nếu ta không chuẩn bị từ bây giờ, thì liệu khi điều đó xảy ra, làm thế nào có thể sẵn sàng cho một sự đổi thay vô cùng to lớn... bởi cơ hội đến bất cứ lúc nào, và ta phải luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận nó... 

Làm thế nào... dĩ nhiên, đó là hành động... đầu tiên là mở con đường cho chính bản thân, một con đường mới.... chính thế... một con đường mới sẽ được khai phá...

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Bản thảo đang viết dở với chủ đề về sự lãng phí tự do

1. Hôm nay ngày báo chí cách mạng Việt Nam, dù mình chẳng liên quan gì đến nghề báo nhưng cũng có vài điều muốn chia sẻ, về mọi chuyện.
Chúng ta đã nói quá nhiều đến tự do báo chí, hay những cụm từ đại loại thế. Còn tự do thế nào thì khó ai có thể nói một cách chính xác được, hay chỉ nói một cách ngắn gọn rằng: tự do trong khuôn khổ, tự do trong giới hạn hay tự do kiểu Việt Nam.
Việt Nam có rất nhiều tờ báo, từ báo giấy, báo mạng cho đến rất nhiều tờ tạp chí đang được phát hành. Đấy là chưa kể đến những thứ được gọi là Nội san. Chúng ta có thể thấy ở mỗi tỉnh đều có một tờ báo, Đảng cũng có báo, quân đội cũng có báo, công an, an ninh, đài truyền hình… và các hiệp hội, các bộ, ban, ngành đều có báo. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, đó là báo chí của nhà nước. Chúng ta tự do báo chí, nhưng tuyệt đối đó không phải báo chí tư nhân.
Tuy nhiên, trong thời cuộc công nghệ thông tin hiện nay. Với sự phát triển của Internet, đặc biệt là thời của các mạng xã hội, blog… những quan điểm cá nhân, những thông tin thời sự hàng ngày đều được cập nhật. Tuy vậy, đó vẫn chưa thể gọi đó là báo chí tư nhân.
Trở lại vấn đề nhân ngày báo chí, nói về việc chúng ta có rất nhiều tờ báo, in ấn và phát hành khá nhiều, nhưng điều đáng nói là số lượng báo in ra để bán thì lại không thể nói là nhiều được. Ví dụ thì rất đơn giản, báo Nhân dân, báo của các tỉnh… Người ta có thể viện dẫn lý do rằng, báo chí của ta là để tuyên truyền. Nhưng tuyên truyền gì khi chẳng ai đọc đến hay chẳng có gì để đọc.
Tôi đang muốn nói đến sự lãng phí về tiền bạc, công sức và thời gian để in ấn, phát hành những tờ báo như vậy.
Minh chứng ư? Theo một thống kê chưa đầy đủ, Việt Nam ta có đến hơn 700 tờ báo – báo in.
Nhân tiện nói đến sự lãng phí. Tiền bạc có thể điều chỉnh cách chi tiêu, công sức có thể khắc phục được, nhưng thời gian thì đã trôi qua là không khi nào trở lại. Lãng phí thời gian là thứ khủng khiếp nhất cho mọi sự lãng phí.
2. Trở lại chuyện của chính tôi. Mới vào làm việc được 3 tháng trong một cơ quan nhà nước. Được gọi tên là trường chính trị tỉnh, nhưng tóm lại những gì tôi cảm nhận được thì tôi đang lãng phí thời gian của mình ở đây.
Tôi đang làm gì ở đây? Tôi được gì và mất gì? Nhiều nhưng không phải là tất cả. Cả những thứ mất và được. Một lịch trình rất là công chức, hay đơn giản cho 1/3 công chức vô công rồi nghề: sáng lên cơ quan, trưa về, chiều lại lên, hết giờ, lại về. Cơ quan tôi rất ít các phong trào, tổng số đoàn viên dưới 30 tuổi không nổi 2 con số. Còn các phong trào khác, chủ yếu là bị tham gia chứ không được tham gia.

Tôi là người không năng động, không hăng hái tham gia các phong trào. Và tôi biết điều này. Nhưng không phải vì thế mà tôi đổ lỗi, hay ngụy biện cho sự không tham gia của tôi, tôi cũng không cho rằng những phong trào này không cần thiết. Nó cần, nhưng tổ chức ra những phong trào mang tính ép buộc thì được gì? Và hiệu quả của nó là gì? Câu trả lời sẽ ở một bài viết khác. 

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

danh ngôn st


"Mục đích của học thuật là giúp cho người đọc mở mang tri thức để ngày càng trở nên hiểu biết. Ngược lại, bất kỳ ai đọc và tin vào những điều phớt lờ sự thật và học thuật nhân loại cùng thời đều sẽ trở nên ngu dốt đi." 
KHX st


Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Danh ngôn sưu tầm

- Khi một thiên tài xuất hiện trên đời, bạn sẽ nhận ra anh ta bằng cách thấy nhiều kẻ ngu dốt liên minh chống lại anh ta. (Johnthan Swift)
- Không thể vượt qua được thế lực của những kẻ ngu dốt, vì chúng quá đông.
(Albert Einstein)
- TÍCH CỰC (công tắc bật): yêu thương, phấn khích, vui vẻ, an toàn, luôn nói: "muốn gì nhỉ?"
TIÊU CỰC (công tắc tắt): sợ hãi, buồn bã, cáu giận, cô đơn, luôn nói: "Đừng, Không, Không phải".
(Luật hấp dẫn, Michael J. Losier)


Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Trời đổ mưa

KHX. 

Vậy là trời đã đổ mưa 
Dòng người vội vã nháo nhào vì mưa 
Đầu tuần đã được cơn mưa 
Lòng người dịu mát, phố xưa dịu dàng 
Ta đi chậm giữa phố phường 
Xem nỗi nhiệt náo ngoài đường, chạy mưa 
Ngó xem thuốc đã tàn chưa 
Tìm vào bản nhạc đong đưa nhẹ lòng.



Tp. Điện Biên, 6-2013 

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Nửa đêm hút thuốc vặt

chẳng muốn lo chuyện thế gian
dẫu vẫn buồn
xem vài trang báo
tìm điều hay
nhưng quá khó
những hớ hênh màn bạc
thêm lần gạt tàn thuốc
tìm
những đớn hèn của kẻ cầm bút
ngậm miệng ăn tiền
ừ thì ta vốn kẻ tài mọn
bảo một mình chẳng gánh nổi giang san
một hạt muối chẳng làm biển mặn
chín mươi triệu nhân dân
gồng gánh cả một đất nước
đang chìm dần
bởi những người cầm lái
đẩy ngược mái chèo
NHÂN DÂN
TẤT CẢ VÌ NHÂN DÂN
đổi người chèo lái
 
vẫn cầm điếu thuốc
nghĩ chính phận mình
nhân dân
đã coi mưu sinh – một món hàng
mày đừng mong có được sự tôn trọng
đem mua bán tương lai đất nước
đã từng phải thốt lên câu
ôi cái đất nước này
giả dối cả trong ngày sinh nhật
để hát ca
giả dối mỗi ngày
đầy rẫy
nhưng không ai tìm về chân thật
vẫn có ngày sinh nhật
mày đừng nói cực đoan
về đất nước
về những điếu thuốc
nửa đêm dậy hút vặt
đất nước vẫn còn
những điều tâm huyết
điều cần học
kệ mẹ đời những bọn tham lam
những uy quyền đến lúc không ai còn khiếp sợ
dọc đường
sẽ chẳng ai phải bàng hoàng
choáng
vì lòng tốt bất chợt của quyền uy
dùi cui sẽ đến lúc phải chĩa
vào mặt kẻ thù
chứ không phải nhân dân
 
28/5/2013
 

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Nhiễm xạ


Mỗi khi bế tắc, trong tư tưởng, trong cuộc sống, ta trở về với gia đình. Nơi yên nhất trong cuộc đời này. Hạnh phúc với ta đơn giản chỉ có thế. Khoan hãy nói đến mô-típ trong khi bạn thế này, thì người khác thế kia. Bởi mỗi người đều có một gia đình riêng, môt hoàn cảnh riêng. Nhưng dù bạn có là ai, và bạn có đi đâu chăng nữa, thì gia đình vẫn là điều bạn cần có, và hướng đến.

Về với gia đình mình, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đầy bon chen, giành giật ngoài kia trở nên vô nghĩa lý. Những áp lực trong công việc, những mong mỏi trong con đường công danh, những cạm bẫy ngoài xã hội.

 

vừa đi đường vừa kể chuyện


Có thể coi đây chỉ là bản thảo cho một ý nảy ra trong những lúc đi đường, và ngắm phong cảnh quê hương.

 

Chỉ trong một đoạn đường ngắn 40km từ Mường Ảng đến thành phố Điện Biên đã khiến tôi nảy ra nhiều suy nghĩ.

Thứ nhất, trên những chặng đường đi qua, những ngôi nhà xây mọc lên nhiều hơn, hàng quán cũng nhiều hơn. Điều đó cho thấy, đời sống người dân miền núi đã có những sự phát triển nhất định, đã có nhiều sự thay đổi đáng kể theo chiều hướng tích cực. Đó là tín hiệu đáng mừng.

Thứ hai, tuy nhiên, ai mà không chua xót khi những cánh rừng ven đường ngày càng vơi đi màu xanh của cây cối, thay vào đó là những nương lúa, ngô, rong riềng… Những triền đồi rộng lớn, những cánh rừng mênh mông, bây giờ xơ xác sau những lần đốt nương của người dân. Cái gì đã tạo nên thảm cảnh này.

Thứ ba, bắt đầu vào thành phố, mà không qua những thị trấn, thị tứ là đã thấy rõ. Đầy những rác là rác. Chúng ta không thể biện hộ rằng, trê đất nước này đâu cũng vậy được.

 

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Đi tìm vần thơ



 

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà sao khó quá, thế nên chờ
Oằn cong gánh chiều dài lịch sử
Ai còn nhớ tên thủa khai sinh

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà như thiếu, điều gì nên thơ
Là em… đúng rồi… một lần hẹn
Tôi chưa có, nên chẳng thành thơ

Con đèo bồng bềnh trong sương sớm
Để một Mường Ảng lung linh hơn
Tôi muốn có em cùng ở đấy
Để ngắm cảnh, và để ngắm em…

 

Trên đèo Tằng Quái



 


Những lưng đèo đi dọc hai phía

Bên sườn núi chênh vênh lịch sử

Bên vực sâu, thung lũng ngàn hoa

Những nương lúa trải dài hun hút

Triền cà phê chạy dài xa tít

Cả trời khuya và những lần sương gió

Gói dồn về, đổ lại trong mắt ai

Mênh mông thế, chân đèo Tằng Quái

Mường Ảng kia rồi, ta nhìn rõ

Từng nóc nhà, bờ cỏ, chốn hẹn hò

 

Ta thấy tất cả trong tầm mắt

Trong xanh tuyệt vời, ở mắt em

Là em đấy, mang cho ta hạnh phúc

Gợi kỷ niệm những lúc ở xa quê

 

Chiều vang dội, đường dài lăn bánh

Xe chạy rồi, em ở lại phía sau

Xa những sớm mờ sương, những trưa đầy nắng

Bờ lau cỏ dại, mang đầy nhớ nhung

Chiều cô độc, vệt nắng đỉnh đèo

Em cưới rồi, tôi vẫn cứ bơ vơ

Tình tan vỡ, một người hết bơ vơ

Lại một mình, tôi sẽ tự do

Chìm vào cảnh đẹp đèo Tằng Quái

Ngắm một Mường Ảng ở trong sương

Hay một chiều, ngập đầy dưới nắng…

 

Một mình tôi đi cứu vớt cảnh nghèo,

Một mình tôi đi bới những dòng thơ

Cố tìm ra tình người, vẻ đẹp

Chẳng cần phá rừng, vẫn có cái để ăn

 

KHX, 5-2013

Muốn



Ta muốn trở về một thời yếu đuối

Một thời mơ mộng chuyện thần tiên

Một thời cầm tay không dám nói

Nhịp tim loạn mỗi lần cận kề bên

 

Ta muốn một lần được nũng nịu

Được dằn vặt bởi chính con người em

Được trầm tư mỗi lần thơ thẩn

Được nghe câu giận từ nơi em.

 

Ta muốn được trở về hôm ấy

Dưới cơn mưa, nhưng không hề hối hận

Cố đi chậm, để níu giữ thời gian

Muốn được ôm em mỗi thứ bảy

 

Nhưng còn đâu mộng đẹp chỉ là mơ

Giấc chiêm bao đôi khi thành hiện thực

Nhưng chẳng bao giờ mộng tình duyên

Hiện về quá khứ, bớt ưu phiền.

 

 

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

bản demo mùa hạ




Hạ lại tìm về bồi hồi nỗi nhớ
Ký ức hiện về sân trường bé nhỏ
Buổi hò hẹn, chỉ biết lặng im
Chẳng nắm tay, lặng nhìn âu yếm 
Người e lệ, kẻ ấp úng nói yêu
Rồi ta yêu nhau từ độ ấy
Mối tình đầu đã thấm niềm vui
Ánh mắt, khóe môi ấm nụ cười.
Nhưng thời gian trôi qua nhiều cách trở
Bước vào đời chẳng dễ ở bên nhau
Mối tình đầu chẳng thể níu tim đau

Ta chia tay nhưng không hề rơi lệ
Bởi hạnh phúc là còn được nhìn nhau
Vẫn hạnh phúc cho dù không kề cận
Với riêng anh, anh chỉ buồn một nỗi
Hạnh phúc của em, anh không phải
Người dựng xây cho em tổ ấm gia đình
Sẽ không ai biết chuyện đôi mình
Kể cả em, rồi cũng sẽ quên hết,
Để nỗi nhớ mình anh day dứt
Thế là đủ rồi, cho tất cả phải không?

Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Hoa và quả


 

Cây cho hoa, và hoa đã đẹp

Cây cho quả, quả đẹp như hoa?

 

Cây cho hoa, chắc gì có quả

Như đời người, một lần nở hoa

Nhưng chắc gì hoa sẽ kết quả,

Được hay không do lúc còn hoa.

 

Và một người, rồi sẽ lớn tuổi

Nhưng thành công về già chắc gì

Thành hay bại là do ý chí

Và hành động lúc tuổi còn hoa.