Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Nhớ !!!


Anh nhớ giây phút em cười
Anh nhớ từng vòng tay ôm nhẹ
Và lời em nói mãi yêu anh
Anh nhớ từng giờ ta say đắm
Nụ môi hôn khi đêm vừa buông vội.

Anh nhớ khi bình minh vừa tỉnh
Thêm chút nữa lưu luyến vòng tay,
Thêm chút nữa để nụ hôn nồng cháy.
Anh muốn đêm dài thêm chút nữa
Để đôi ta bên nhau mãi không rời.

Ôi con tim sao bây giờ nhỏ máu
Lệ chực tuôn trên má lúc chia phôi,
Ôi con tim bây giờ sao tiếc nuối
Đón nắng sớm mà như thấy đêm dài.

3-9-2011

Anh yêu em


Nếu một ngày em không còn hiểu anh
Như cột khói xua đi khí trong lành,
Nếu một ngày em không còn muốn hiểu
Ánh nắng chiều đâu níu được trời xanh.

Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm
Đã bao đêm giật mình anh thức dậy,
Bởi trong mơ anh bỗng thấy em buồn
Khóc thật nhiều ở giây phút chia tay.

Đã bao lần trong đêm anh chực khóc
Vì nhớ em, vì muốn bên em hoài
Giật mình khi vòng tay yên lặng
Với khoảng không em sao lấp đầy.

Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm
Muốn lúc nào ta cũng ở bên nhau
Không rời xa dù chỉ là giây phút
Bởi tình ta nay đã quá đậm sâu.

Khi bên em thời gian sao mau hết
Ánh mặt trời cũng dần tắt theo đêm.
Anh ghét lắm, nhìn thời gian trôi mãi
Để ngày mai, ta lại phải xa nhau.

Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm
Anh yêu em hơn bất kỳ điều gì khác
Những hờn ghen cũng chỉ là thoáng chốc
Khi bên em đã vụt tắt mất rồi.

Anh yêu em, anh nhớ lắm kỷ niệm
Chiều Hồ Tây dạo bước vòng quanh
Anh nhớ lắm vòng tay nồng ấm
Xiết lấy nhau trong đêm đầu say đắm.

Anh nhớ em, thầm gọi mãi tên em
Anh đã yêu em, sẽ mãi yêu em. 

 3-9-2011