Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Mất em là điều hạnh phúc!




-         thôi em về đây
-         ừ. Chào em nhé.

Hắn tiễn cô bé ra ngoài cổng, rồi không như mọi lần đứng đợi cô bé đi khuất mới vào. Mà lần này, hắn đóng cửa đi vào luôn. Vào tới phòng, hắn thả mình trên giường mà suy nghĩ. Có thể chia tay là điều hợp lý, và biết đâu, mất đi tình yêu này, với hắn, là điều may mắn???
Hắn và cô bé quen nhau đã ngót 5 năm trời, và hắn đã yêu cô bé ngay sau lần gặp mặt đầu tiên, nhưng vì quá nhút nhát… hắn chỉ dám yêu thầm lặng, đơn phương. Tên cô bé là T, hắn chẳng khi nào dám nói chuyện với cô bé, dù khi hai người ngồi bên nhau, nhiều khi mấy tiếng đồng hồ… Thậm chí hắn còn chẳng dám nhìn cô bé… Có chăng hắn chỉ dám viết thư cho cô bé, viết những bài thơ, và cả gấp hạc giấy tặng cô bé, trong khi lẽ ra cô bé mới là người gấp hạc giấy tặng hắn, nếu cô bé yêu hắn. Nhưng đó là chuyện của những ngày tháng học trò. Và bây giờ hắn mới nhận ra những gì mà T đối với hắn chẳng khác nào trò đùa, với một món đồ chơi, ái tình.
Hắn và T gặp lại sau nhau khoảng 1 năm không gặp, khi cô bé xuống Hà Nội để học, và hắn như sướng điên lên được. Tất cả tình cảm khi xưa chợt hiện về trong trái tim ngây thơ của hắn. Bắt đầu có những buổi hẹn hò, cái nắm tay rụt rè của hắn…, những chiều dắt nhau bên ven Hồ Tây, nơi mà với hắn đã và sẽ có rất nhiều kỷ niệm, chỉ với riêng cô bé mà thôi.
Có lẽ những giây phút bên cô bé là những lúc hạnh phút nhất thời trai trẻ của hắn, chỉ có bên cô bé hắn mới cảm giác được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng có lẽ vì quá sung sướng mà hắn quên mất một điều rằng, cái cách mà cô bé đối xử với hắn, bất cứ ai nhìn vào cũng phải cho là có vấn đề. Suốt cả năm dài, cứ một thời gian gặp nhau, rồi lại bẵng đi không liên lạc nữa, rồi vài tháng sau lại gặp nhau vài lần, rồi cứ thế, cứ thế cho đến bây giờ. Hắn cảm giác gặp cô bé là điều quá khó khăn, nếu như T không muốn thì chẳng bao giờ hắn gặp được. Ai biết thời gian kia cô bé làm gì, gặp ai… Và quả thực, hay có lẽ, khi cô bé tìm gặp hắn, dù không nói nhưng hắn lờ mờ nhận ra rằng, cô bé yêu ai đó, và bị chia tay…
Hắn biết, nhưng quá yêu cô bé đi, nên đâu thể từ chối đi chơi với cô bé những lần như vậy…
Thành quả mà hắn nhận được chỉ là vài nụ hôn, mấy cái ôm, mấy phút cầm tay… Hắn cũng chả đòi hỏi gì hơn thế cho trái tim si dại của hắn cả.
Hắn đủ thông minh để nhận ra rằng, cô bé khôn và khéo khi gặp hắn, đưa ra những lý do mà hắn không thể chối từ… Nhưng hắn không đủ lý trí để không gặp cô bé nữa. Hắn thấy mình là người bất hạnh, hắn buồn…
Bây giờ hắn ngồi đây, nhìn lơ đễnh cả tập thơ mà hắn viết cho cô bé, có những bài từ ngày xưa, có những bài mà cảm xúc của hắn bị chi phối sau mỗi lần gặp cô bé…
Hắn vẫn chưa yêu ai khác ngoài cô bé, dù cho đã mấy lần có ý định đó. Nhưng rồi nghĩ tới cô bé, hắn lại thôi. Hắn vẫn chờ, chờ cô bé…
Và hôm nay, sau khi gặp cô bé, hắn chẳng còn cảm xúc để mà làm thơ nữa. Thay vào đó là những hụt hẫng, chơi vơi sau khi cô bé ra về. Hắn hiểu rằng cô bé sẽ không thuộc về hắn, dù hắn yêu cô bé lắm. T bây giờ đã là một người khác ngày xưa, về tất cả, tính cách, tâm hồn, cách nghĩ và các sống. Dĩ nhiên hắn cũng thay đổi, mọi thứ về hắn trừ một thứ, đó là tình cảm mà hắn trao về cô bé…
Liệu rằng, chia tay cô bé, hắn nói với trái tim mình vậy, cuộc sống của hắn có dễ chịu hơn, hạnh phúc hơn chăng…?
Không ai trả lời cho hắn được, ngoại trừ hắn mà thôi. Vì một điều đơn giản, hắn tự yêu và tự chia tay. Cô bé chưa một lần nói yêu hắn…