Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Về sự giật mình ....

Thật buồn cười quá, hôm nọ về nhà, trong lúc ta lang thang trên đường, bỗng ngâm nga mấy câu thơ sau:
“Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn giật mình xúc động
Được thấy em nhiều ở chốn không em.”
Mình thấy hay hay, liền ghi lại. Quả thực đó cũng là tâm trạng của mình khi phải xa người mình yêu thương. Nhưng mình cũng không ngờ được rằng nó lại giống bài thơ của tác giả Phạm Đình Ân đến vậy. Thật sự thì không phải là mình đạo đâu. Vì cảm xúc của mình lúc ấy là như thế. Tình yêu em trong tôi bây giờ vẫn còn nồng nàn say đắm. Tôi yêu em và luôn nhớ em thật nhiều. Dù rằng cuộc sống này còn nhiều thử thách trước khi tôi và em đến được với nhau. Nhưng tối tin rằng bằng tình yêu mà hai chúng tôi dành cho nhau, tôi và em sẽ đến được đích của tình yêu – Hạnh phúc.
Tôi yêu em và cần em trong cuộc đời này, không có em, cuộc sống đối với tôi là vô nghĩa. Không có em, tôi vẫn phải sống, nhưng một nửa tâm hồn tôi cũng sẽ chẳng còn nữa. Và không chỉ như lời thơ của Phạm Đình Ân, cái giật mình tôi tặng em, là bất cứ lúc nào, có nhiều khi nửa đêm bừng tỉnh, giật mình tôi gọi tên em, có nhiều khi đang lang thang, ngồi một mình tôi luôn nghĩ đến em, nhớ về em. Và nhiều khi, đang ngồi với bạn bè, giật mình chợt nhớ em.
Dưới đây là bài thơ mà tôi lấy từ trên mạng internet. Đúng là như cop thật ấy. Thật ra mình cũng chẳng biết bài thơ này,cho đến hôm trước có người bảo. Mới giật mình tra google, cảm xúc của người đang yêu, đôi khi cũng rất giống nhau.

Những cái giật mình
Phạm đình Ân

Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người
Tôi giật mình, sững lại:
Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy
Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời.
Em rõ ràng không có ở đây
Ai đó giống, mà lại không thể giống
Nhưng tôi vẫn muốn mãi mãi được giật mình xúc động
được thấy em nhiều ở chốn không em.
Tôi cất đi những cái giật mình
Của một thời tôi yêu em kỳ lạ
để đến sau này lỡ tôi chẳng còn gì để cho em nữa cả
tôi sẽ tặng em những cái giật mình