Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Đi tìm vần thơ



 

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà sao khó quá, thế nên chờ
Oằn cong gánh chiều dài lịch sử
Ai còn nhớ tên thủa khai sinh

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà như thiếu, điều gì nên thơ
Là em… đúng rồi… một lần hẹn
Tôi chưa có, nên chẳng thành thơ

Con đèo bồng bềnh trong sương sớm
Để một Mường Ảng lung linh hơn
Tôi muốn có em cùng ở đấy
Để ngắm cảnh, và để ngắm em…

 

Trên đèo Tằng Quái



 


Những lưng đèo đi dọc hai phía

Bên sườn núi chênh vênh lịch sử

Bên vực sâu, thung lũng ngàn hoa

Những nương lúa trải dài hun hút

Triền cà phê chạy dài xa tít

Cả trời khuya và những lần sương gió

Gói dồn về, đổ lại trong mắt ai

Mênh mông thế, chân đèo Tằng Quái

Mường Ảng kia rồi, ta nhìn rõ

Từng nóc nhà, bờ cỏ, chốn hẹn hò

 

Ta thấy tất cả trong tầm mắt

Trong xanh tuyệt vời, ở mắt em

Là em đấy, mang cho ta hạnh phúc

Gợi kỷ niệm những lúc ở xa quê

 

Chiều vang dội, đường dài lăn bánh

Xe chạy rồi, em ở lại phía sau

Xa những sớm mờ sương, những trưa đầy nắng

Bờ lau cỏ dại, mang đầy nhớ nhung

Chiều cô độc, vệt nắng đỉnh đèo

Em cưới rồi, tôi vẫn cứ bơ vơ

Tình tan vỡ, một người hết bơ vơ

Lại một mình, tôi sẽ tự do

Chìm vào cảnh đẹp đèo Tằng Quái

Ngắm một Mường Ảng ở trong sương

Hay một chiều, ngập đầy dưới nắng…

 

Một mình tôi đi cứu vớt cảnh nghèo,

Một mình tôi đi bới những dòng thơ

Cố tìm ra tình người, vẻ đẹp

Chẳng cần phá rừng, vẫn có cái để ăn

 

KHX, 5-2013

Muốn



Ta muốn trở về một thời yếu đuối

Một thời mơ mộng chuyện thần tiên

Một thời cầm tay không dám nói

Nhịp tim loạn mỗi lần cận kề bên

 

Ta muốn một lần được nũng nịu

Được dằn vặt bởi chính con người em

Được trầm tư mỗi lần thơ thẩn

Được nghe câu giận từ nơi em.

 

Ta muốn được trở về hôm ấy

Dưới cơn mưa, nhưng không hề hối hận

Cố đi chậm, để níu giữ thời gian

Muốn được ôm em mỗi thứ bảy

 

Nhưng còn đâu mộng đẹp chỉ là mơ

Giấc chiêm bao đôi khi thành hiện thực

Nhưng chẳng bao giờ mộng tình duyên

Hiện về quá khứ, bớt ưu phiền.