Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Em lấy chồng

Ngày mai tôi bỏ làm thi sĩ
Em lấy chồng rồi hết ước mơ
Tôi sẽ đi tìm mỏm đá trắng
Ngồi lên để thả cái hồn thơ.


Những câu thơ của thi sĩ họ Hàn dường như đúng với tâm trạng tôi lúc này. Phải ai chả buồn khi người yêu mình cất bước lên xe hoa cơ chứ. Buồn thật đấy, khi tình yêu tan vỡ, nhưng phải chăng trong tôi vẫn tồn tại một chút hy vọng nhỏ nhoi. hy vọng cho em sẽ tìm được hạnh phúc mới bên người xa lạ ( với tôi chứ không phải em). biết đâu rằng khi bên tôi, em sẽ chẳng có được niềm hạnh phúc ấy. chí ít là nỗi lo cho cuộc sống. những vần thơ nhạt nhẽo, những đêm trăng gió kia chỉ đê yêu mà thôi, đâu làm nên miếng cơm manh áo trong cuộc sống đầy bon chen này. Và chắc nó cũng không mang đến cho em niềm tự hào gì, cái sự tự hào về cuộc sống, sự tự hào về thành công.
Và tôi biết một điều rằng, cái mỏm đá trắng kia, sẽ đến một ngày cũng chán cái cảnh những người như tôi ngồi lên. để rồi một ngày kia nó cũng dần dần mà trôi theo dòng nước tìm niềm vui mới .....