Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Đêm nay ... nhớ em




Đã không còn những đêm trăng lạnh giá
Có em ngồi cùng tìm ánh sao
Mặc gió rít làm run cành liễu
Ta vẫn ngồi sưởi ấm tình cho nhau.

Cuộc đời đâu dành cho ta năm tháng
Hạnh phúc bên nhau trọn kiếp đâu
Khi tơ hồng đứt đoạn, khi lòng người đổi thay
Trong mùa đông, anh sống không tháng ngày.

Đã không còn những chiều thu vàng lá
Ta dìu nhau dưới ánh hoàng hôn
Em đố anh tìm được màu lá
Hình trái tim, hình tình yêu của em …
Anh vội vàng lục tìm theo cơn gió
Bới cho ra chiếc lá hình tình yêu
Nở nụ cười, em yêu khẽ bảo :
Ngốc ạ, chiếc lá đó là anh.

Xuân, hạ, thu, đông, lá cũng rời cành
Bởi thời gian, bởi những làn gió lạnh
Hay bởi chính cây không còn tha thiết
Với chiếc lá tình yêu chẳng phai màu.


Đã không còn chiều hoàng hôn nắng đỏ
Bên Hồ Tây, ta cùng chờ đêm xuống,
Nắm tay nhau, em anh sát vai kề
Dắt nhau đến một khung trời mơ mộng.
Và hôm nay, dù đã xa ngày ấy
Nhưng vẫn đây sóng Hồ Tây năm ấy
Vẫn còn đó chiều hoàng hôn nắng đỏ
Đợi em về xây lại cuộc đời anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét