Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Nhớ Hà Nội lắm rồi...

Những ngày tôi còn sống ở hà nội

Là những ngày tôi sống với chật chội

Bao bộn bề bon chen trên đường phố

Bước chân đi mà không thể vội…

 

Hà nội đó, là tôi ngày trở về

Như để sống với những cơn mê

Những chiều lang bạt với cà phê

Để Đêm đêm mê mải với vỉa hè…

 

Những ngày hà nội sẽ đi xa

Căn phòng nhỏ, chục thằng lăn lóc

Sống về đêm, để trằn trọc bây giờ

Những ngày hà nội sẽ đi xa.

 

Rồi quá khứ sẽ làm ta nhung nhớ

Bao nụ cười, kỷ niệm, thời gian

Giận hờn kia, phút chốc là niềm nhớ

Là nụ cười nếu gặp lại mai sau…

 

Ôi! Quán bia này, quen thuộc, nếu một ngày

Gặp lại nhau, dzô to mà thèm khát

Được cụng với nhau, được cạn chén rượu đầy

 


--
01697719211
http://kienhoxuan.blogspot.com/