Tôi biết rằng với em, tôi như một người anh mà em rất quý mến - như lời em nói vậy. Nhưng với tôi - trước kia và có lẽ bây giờ cũng vậy - em vẫn có một vị trí không đổi trong trái tim tôi.
Nhưng có điều những kỷ niệm ngày xưa chỉ là dĩ vãng, một dĩ vãng đẹp. Còn bây giờ, không biết do tôi hay do em, mà em vẫn hờ hững với tôi. Những lúc gặp em với tôi là rất ít, chỉ là những giây phút ngắn ngủi, nhưng tôi luôn trân trọng những giây phút ấy. Để rồi tôi ngồi nuối tiếc khi trở về căn phòng bé nhỏ cô đơn của mình. Tôi nhớ lại những lúc được bên em, ngồi cùng em, được ngắm em bên hồ tây mênh mông sóng khi chiều vội buông xuống. Tôi nhớ em thật nhiều.
Lời cuối cùng cho entry này, đó là những tiếc nuối của tôi, vì tôi đã không thể là chính mình khi đối diện với em, nên tôi đã để mất em. Còn gì nữa cho cuộc tình này, và tôi, tôi sẽ phải cố vượt qua chính mình để sống, và để yêu. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng: nếu điều đó xảy ra, tôi vẫn sẽ không thể nào quên được em.
KHX.
Vĩnh Hưng, ngày 8-2-2012.