Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Anh đã quên


Xuân Kiên


Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Vì anh yêu mà chẳng hiểu tình yêu
Phút giây ấy chỉ là ngày khờ dại
Tình yêu em giờ đã chết mất rồi.

Thôi đáng lẽ ta đừng nhắc đến nữa
Thủa xa xưa , cái thủa của dại khờ
Thủa xa xưa , không có sẽ vẫn hơn
Nhắc tên em , mùa đông thêm giá lạnh.

Mà tại sao ta vẫn nhắc tên em
Cho tuyết rơi , cho mùa đông tàn tạ
Cho băng đóng trắng lạnh trên lối về
Mà sao ta vẫn nhắc tên em ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét