Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Nhiễm xạ


Mỗi khi bế tắc, trong tư tưởng, trong cuộc sống, ta trở về với gia đình. Nơi yên nhất trong cuộc đời này. Hạnh phúc với ta đơn giản chỉ có thế. Khoan hãy nói đến mô-típ trong khi bạn thế này, thì người khác thế kia. Bởi mỗi người đều có một gia đình riêng, môt hoàn cảnh riêng. Nhưng dù bạn có là ai, và bạn có đi đâu chăng nữa, thì gia đình vẫn là điều bạn cần có, và hướng đến.

Về với gia đình mình, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đầy bon chen, giành giật ngoài kia trở nên vô nghĩa lý. Những áp lực trong công việc, những mong mỏi trong con đường công danh, những cạm bẫy ngoài xã hội.

 

vừa đi đường vừa kể chuyện


Có thể coi đây chỉ là bản thảo cho một ý nảy ra trong những lúc đi đường, và ngắm phong cảnh quê hương.

 

Chỉ trong một đoạn đường ngắn 40km từ Mường Ảng đến thành phố Điện Biên đã khiến tôi nảy ra nhiều suy nghĩ.

Thứ nhất, trên những chặng đường đi qua, những ngôi nhà xây mọc lên nhiều hơn, hàng quán cũng nhiều hơn. Điều đó cho thấy, đời sống người dân miền núi đã có những sự phát triển nhất định, đã có nhiều sự thay đổi đáng kể theo chiều hướng tích cực. Đó là tín hiệu đáng mừng.

Thứ hai, tuy nhiên, ai mà không chua xót khi những cánh rừng ven đường ngày càng vơi đi màu xanh của cây cối, thay vào đó là những nương lúa, ngô, rong riềng… Những triền đồi rộng lớn, những cánh rừng mênh mông, bây giờ xơ xác sau những lần đốt nương của người dân. Cái gì đã tạo nên thảm cảnh này.

Thứ ba, bắt đầu vào thành phố, mà không qua những thị trấn, thị tứ là đã thấy rõ. Đầy những rác là rác. Chúng ta không thể biện hộ rằng, trê đất nước này đâu cũng vậy được.